Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010

Entry đầu tiên cho Profile là dành tặng bạn bè tứ xứ của Tôi ...

Vòng tay lớn mãi …

(Thương tặng Oslo,Nice,Van,Q.11 và cả những bạn bè từ ĐN,AG,SG)


Bạn có thể nói gì khi Sàigòn mang đến những cơn mưa

chào đón ngày bạn trở về ? Không gì cả , chỉ nụ cười …

Bởi những cơn mưa không ngăn được bước chân người

muốn tìm đến nhau và tìm được nhau một cách kỳ lạ …

băng qua đại dương , băng qua bao cách trở của lòng

người khôn dò được lẽ đục trong ,băng qua biết bao ngại

ngần , xa lạ . Cái ngại ngần nhiều khi không bởi những

cách ngăn địa lý , mà chỉ vì chút khỏang cách trong lòng

mình không thể bắc cầu …Nụ cười nối kết tất cả , nụ

cười mang đến hy vọng : Hy vọng rằng ta đã tìm thấy

nhau, ắt sẽ cùng cố gắng để không lạc mất nhau trong

cuộc nhân sinh rộng lớn này…Phải cố gắng , bởi ,

không có mối dây nào bền vững mãi , nếu người nắm

giữ thiếu chút thành tâm …


Bạn có thể nói gì , khi thấp thóang đằng sau những nụ

cười hạnh ngộ ngắn ngủi là bóng dáng lạnh lùng của

cuộc chia xa? Không gì cả , chỉ những vòng ôm thân

ái…Bởi sự chia xa được báo trước ấy chỉ như một lời

nhắn gởi lại rằng ta rồi vẫn sẽ gặp nhau …Cái chữ

duyên trong đời mà muôn một mới thành đã chỉ ra rằng ,

ta đâu tìm nhau bằng những tìm kiếm thông thường .

Duyên phận đẩy ta va vào nhau và rồi giữ chúng ta bên

nhau như duyên nợ . Mà trên đời này , trong cuộc sống

này , có bao nhiêu tình thân se cho trọn vẹn chữ duyên

ấy vào chữ nợ này ?Vòng ôm ấy đã một lần mở ra và hy

vọng mọi người sẽ cố gắng để nó dài rộng mãi …Phải cố

gắng,bởi, không có sự ấm áp nào mãi trường tồn khi con

tim và cả tấm lòng nữa nguội lạnh đi …

Bạn có thể nói gì?Khi vắng vẻ chung quanh lại gợi nhắc

quá nhiều những ồn ào “mới đó”?Không gì cả , chỉ

nhắm mắt và thả lòng theo một lời ca phiêu lãng :

Nhưng hỡi người phương nao

Mây xanh còn phiêu bạt

Gió hòai đời lãng đãng

Nên kiếp nào gặp nhau ? (*)

Ta chỉ sống có một kiếp này , vì thế , sự gặp nhau chắc

chắn không cần chờ đến kiếp nào hội ngộ . Nhưng để có

thể gặp nhau thì chắc tất cả phải cùng cố gắng . Cái

vòng tay đã mở , những cái ôm đã từng , nụ cười ta đã

trải , chắc sẽ bốc hơi như bong bóng xà phòng , như ta

vốn biết :“Tình thứ nhất là tình thơ . Nên chẳng bao giờ

có.Người thứ nhất là người mơ.Nên chẳng bao giờ

đến…”(*) nếu tất cả chúng ta thiếu đi một cố gắng . Cái

cố gắng phải đi ra từ thành tâm , từ sự ấm áp cùa lòng

nồng nhiệt và của tất cả những gì ta trót có bên nhau ,

dù ngắn ngủi biết bao …Phải thế không , hở Người ?


(*): Thơ không rõ tác giả . Phổ nhạc : Mập ( không chịu) Mờ


2 nhận xét:

  1. Đúng rồi MM ơi, "...không có mối dây nào bền vững mãi , nếu người nắm

    giữ thiếu chút thành tâm …"

    Trả lờiXóa
  2. Và cũng không thể có cách ngăn nếu ta luôn liên kết M nhỉ ?

    Trả lờiXóa