Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Entry for 26 September, 2011 - Những ngày Mưa Thu...Sài Gòn

 

Góc Thu…nơi chốn lòng tôi...

Giọt dương cầm ký ức...

          Sài gòn đón quệt bão rớt áp thấp nhiệt đới bằng những cơn mưa bất chợt hoặc mạnh như mưa rào hoặc lất phất mưa bụi. Thời tiết nhẹ đi, mây dày đặc hơn, cái nắng cứ chông chênh, mong manh nửa như núng níu Hạ, nửa dùng dằng chớm Thu... Một người bạn gởi về  cho tôi một pps gồm 9 bài tấu khúc Piano với những hình vẽ nhảy nhót vui mắt. Tối mưa lâm thâm, ngồi với một cốc cà phê đen, đắng và nồng hơi rượu Remy, tôi tắt màn hình, chỉ giữ lại âm thanh, lắng nghe những nốt Piano thánh thót, cứ có cảm giác, từng nốt nhạc đang rơi nhè nhẹ qua kẽ tay mình, qua lòng mình, rơi đi mà vẫn đọng lại. Tôi nhớ Bạn tôi, mảnh mai như khói, ngồi co ro trong một mùa Đông Sài Gòn bất chợt. Ngồi kể tiểu sử của từng bài nhạc Piano Bạn biết. Ngồi kể luôn câu chuyện ngắn của đời mình trong sáng Sài gòn dầy sương. Tôi nhớ Bạn tôi, một mùa Thu Đà Lạt, Bạn lên an dưỡng sau cơn ốm rất nặng và tôi được nhắn lên. Ngôi nhà đó có những bức tường vây bằng vỏ gỗ, Bạn tôi xanh mướt, nhỏ xíu con và lọt thỏm đi trong chiếc áo len dầy sụ, trong cái mênh mông của phòng khách chỉ có lò sưởi và cây Piano. Bạn lại ngồi, vuốt ve từng phím đàn và cười với tôi bằng mắt... cái nụ cười như nói : M. ham chơi quá, may mình vừa hết ốm... Là tôi tự nghĩ ra thôi, chứ nụ cười đó của Bạn rất hiền và tuyệt không lời trách, nhưng chẳng hiểu sao, mỗi khi tôi bắt gặp đâu đó một thoáng lạnh, là nhớ Bạn nhói lòng...

Lời violon rất tím...

          Đi đến bất cứ quán nhạc nào có chơi Violon, tôi rất hay đề nghị bài Phiên chợ Ba Tư. Bởi, suốt những năm còn bên Bạn, mỗi khi tôi có chuyện gì đó không vui, tới chơi và kể lể là bao giờ Bạn cũng kéo Violon bài nhạc này cho nghe. Cái xe lăn của Bạn những lúc này không gài thắng, để thỉnh thoảng cao hứng, Bạn xoay tròn theo nhạc. Nhiều lúc, nhìn vẻ phấn khích  đó ở Bạn tôi sợ xanh mắt, phải nhào ra giữ xe lại. Rồi những buổi trưa êm thật êm, tôi bỏ trốn khỏi lớp học thêm về nhà Bạn chơi. Bạn đưa ra vườn, cho tôi nằm võng, kéo nhè nhẹ bài Sombre Dimanche. Sau đó kể cho nghe về lai lịch của bài nhạc buồn đến nẫu người này. Dạy tôi hát những lời nhạc Việt được phỏng theo của Phạm Duy. Cây mã vĩ, những ngón tay thon nhỏ nhấn nhá trên cần đàn, mái đầu nghiêng nghiêng với  mái tóc mỏng dài xõa tung ôm lấy khuôn mặt trắng xanh và đôi mắt khép hờ mê đắm theo nhạc... tôi gắn hình ảnh đó vào Mùa Thu tưởng tượng cho mình. Tôi gắn nó vào bầu trời Thu ký ức vời vợi tuổi thơ... tôi gắn nó vào « cõi nhớ » để khi thời tiết đâu đó gợi về là tôi nhớ và tôi  như lại thấy được cả một khoảng không gian Violon tím ùa về...

          Tuổi thơ của tôi là tuổi thơ bánh kẹo, tuổi thơ ham chơi rất ồn ào, náo nhiệt và cũng có những góc tuổi thơ rất lặng tôi giữ lại cho riêng mình. Tuổi thơ tôi có những may mắn Bạn Bè và có cả những điều không trường học nào, bài giảng nào trong sách cho tôi. Tuổi thơ tôi không chỉ có mưa, không chỉ có những ngày đến trường ngập tràn niềm vui bên Thầy, bên Bạn, còn có cả những khoảng mây rất trắng... nơi đó nó ghi lại những dòng Piano thánh thót và những khuôn nhạc Violon tím buồn, nơi đó nó giữ cho tôi một Mùa Thu mà tôi biết làm cho lòng mình mềm lại... Mềm lại trước biển dâu, hình như là cách Bạn giúp tôi tự bảo vệ mình...

          Bởi thế, khi thời tiết thiên nhiên dịu đi, tôi lặng lẽ nghe lại bài nhạc ký ức của lòng mình với những sắc màu không lẫn được... của Thu...

         


19 nhận xét:

  1. Lặng lẻ vào. lặng lẻ ra cho em nó giử dòng hoài niệm...
    :-))

    Trả lờiXóa
  2. Hay qua! Y nhu dang doc cau chuyen mo mong nao do!

    Trả lờiXóa
  3. Lắng đọng quá đổi.

    Em im lặng ngồi nghe nhé chị.

    Trả lờiXóa
  4. Tuổi thơ chị như thế là... sang trọng quá rồi.

    :D

    Trả lờiXóa
  5. Thời tiết này dễ làm lòng mọi người mềm xuống hén Em!

    Trả lờiXóa
  6. Nên Mập cũng không dám ồn ào thêm!

    Trả lờiXóa
  7. Mập bụi đời lắm Lão à. Nhưng hên làm sao quen được với người Bạn, dòng dõi con nhà và lại là con nhà Phù Tang nữa đó...
    Bạn ấy mất rồi, mất lâu lắm rồi Lão à...

    Trả lờiXóa
  8. Bây giờ chị vẫn giang hồ hảo hớn mà.

    =))

    Trả lờiXóa
  9. Khà khà, vì đó là ..em! hehe!

    Trả lờiXóa
  10. Nếu tui mà có một người bạn vẫn nhớ đến mình sau 30 năm mình ra đi, nhớ đến từng chi tiết nhỏ, dịu dàng, tình cảm, cảm thông và sâu lắng như thế này thì tui có chết cũng không hối tiếc.

    Trả lờiXóa
  11. Yên tâm, có duyên ắt nên phận... Tui cũng từng lẩn thẩn tự hỏi - ngạo ngôn thấy mình giống Nguyễn Du- rằng: Không biết khi mình "đi chỗ khác chơi" thì có ai nhớ mình hông ta?
    Và cười khì: Chắc nhiều lắm, vì tui vô thiên lủng kẻ thù... hehe!

    Trả lờiXóa
  12. Bởi vì tui đã được nhận nhiều hơn cái mình đáng có, ray rứt hòai một chữ "ân tình" nên đành đọan day dứt mình cho nó đỡ...

    Trả lờiXóa
  13. GM cũng đã từng nhớ một người bạn như vậy, nhưng lại không thể viết ra hay bằng MM. GM vẫn ân hận là khi bạn ấy còn trên đời này, sáng nào cũng gặp chỉ vẫy tay chào thôi vì cứ nghĩ sẽ còn gặp nhau hoài hoài mà. Vậy đó rồi bạn ấy đi qua cuộc đời này nhanh không ngờ, giá mà...

    Trả lờiXóa
  14. Biết bao những phải chi, giá mà ta có trong đời hén Chị? Em là đứa ham chơi, nên hồi đó không biết qúy trọng những người Bạn qúy giá mà cuộc sống mang cho...

    Trả lờiXóa
  15. Chị thì đang không có cả thời gian để hoài niệm ... chẳng có thời gian để dành cho cảm xúc thấy mùa thu đang dần qua ...Chưa bao giờ lại thấy mình nhạt đến đáng ghét như thế này M ạ ... Thôi thì ráng đi ..sẽ cố gắng để sắp xếp lại mình :))

    Đọc những hoài niệm của M ...bỗng dưng thèm cafe !

    Trả lờiXóa
  16. Em cũng đang bấn, nhưng vẫn cứ nhớ Thu...và Bạn... Gió à...

    Trả lờiXóa
  17. Nhung ngay thang 10 nay, chung ta deu nho den nhung nguoi ban rat doi than thuong cua minh voi nhung cam xuc dong day...
    Ban van ben ta cho dau co bao nhieu dau be, em a!
    Mot nen tam huong cho Quynh cua em, M a!

    Trả lờiXóa
  18. Em cảm ơn Chị Ba rất nhiều...

    Trả lờiXóa