Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Entry for 04 August, 2011- Những điều tưởng chẳng ăn nhập lại gặp nhau...

 

Tôi thỉnh thỏang rảnh rỗi, cứ phải ngồi sọan lại mấy cái folder lưu trữ, xóa bớt cho cái máy “cùi bắp” nó hông thể “cùi” hơn. Tự dưng tìm được 2 bài này… thọat đầu đọc riêng, không thấy nó ăn nhập… nhưng vì đọc chung trong một buổi tối tự dưng thấy nó gần gần…

Sang- có một chữ “sang” muốn “quàng” vào họ…

Đầu dây 1: Alo! Xin chào cô giáo, tôi là người nhà của người nhà là người bảo trợ cho cháu A. học trường cô …

Đầu dây 2: Vâng! Vậy anh gọi đến có chuyện gì không ạ?

Đầu dây 1: ( giọng bắt đầu hung hăng) tôi xin báo với cô giáo tôi là bạn của anh Nguyễn Thiện Nhân ( gằn giọng) bạn rất thân …và không biết cô giáo có nhớ vụ trường Q. cách đây mấy năm mà BGH bị …mất chức không ạ?

Đầu dây 2 (tiếp tục nhẫn nại) : Vâng, thế chúng tôi có chuyện gì liên quan đến việc của Trường đó ạ?

Đầu dây 1: Ừ , là tôi nói thế này , lúc ấy chính gia đình tôi, cụ thể là chính tôi đấy đã bỏ tiền ra chạy trường cho cháu vào học, sau rồi từ một chuyện rất nhỏ các bà ở đấy đuổi học cháu tôi , đuổi vào đúng ngày 1/9, thế là , chúng tôi …lật kèo…chúng tôi cho cả mấy người ban giám hiệu trường ấy …bay chức …Sau đấy thì tôi cho cháu tôi sang trường Me Di, trường Me Di cũng là bạn tôi làm hiệu trưởng …nhưng anh đấy bây giờ chết rồi…

Đầu dây 2 : Vâng , chúng tôi biết , nhưng anh cảm phiền cho biết hôm nay anh gọi đến trường tôi, là một trường ở quận V. đề cập đến trường Q. cách đây mấy năm , rồi cả chuyện trường Me Di là do có liên quan gì không ạ?

Đầu dây 1: À,tôi nói để cô giáo biết , là chúng tôi không muốn chuyện bé xé ra to . Tôi là người Hà Nội gốc đấy cô giáo ạ (!!!)…chả là cháu tôi , là học sinh A. trường cô giáo, nó có cho bạn nó mượn cái máy điện thoại. Con bé này rất hoàn cảnh, nó sinh ở nước ngoài, bây giờ bố mẹ bỏ nhau,hiện nó đang sống với bên nhà nội.Cái điện thoại này là tôi mua cho cháu, sim số đẹp hết triệu rưỡi (!) . Nó cho bạn mượn ,rồi nói làm mất. Gia đình trong ấy của chúng tôi có liên hệ tới nhà con bé mượn điện thoại của cháu tôi , thì bị một ông xưng là ông ngoại dung lời lẽ rất thô tục chửi bới …chúng tôi sẽ đưa việc này ra công an xử và chờ xem nhà trường giải quyết thế nào (?) …chứ chúng tôi bức xúc lắm …

Đầu dây 2: Vâng , bây giờ thì chúng tôi rõ chuyện. Trước hết,như vậy anh không phải là phụ huynh cháu A. mà chỉ là người quen, lẽ ra chúng tôi không trao đổi qua điện thoại , nhưng cũng xin nói để anh rõ : việc cháu A. cho bạn mượn điện thoại và bạn làm mất chúng tôi chưa nghe cháu trình báo, cả gia đình cũng vậy. Thứ hai, nếu gia đình đã đưa lên công an xử thì chúng tôi sẽ liên hệ với công an để nắm chi tiết. Thứ ba,tôi rất không hiểu, sự việc này có liên quan gì đến việc anh quen với anh  Nguyễn Thiện Nhân, hay anh là nhà báo hay việc gia đình anh cách đây mấy năm làm cho ban giám hiệu trường Q. mất chức? tôi chưa rõ mục đích của việc “xưng danh” này…

Đầu dây 1: ( rối rít ) không không ,chắc cô giáo hiểu lầm gì ở đây, ý tôi là chỉ muốn nhà trường không phải chuyện bé xé ra to (?) …chứ chúng tôi bức xúc …thôi xin chào cô giáo, tôi sẽ còn gọi lại để xem xử lý của nhà trường …

Ý kiến người trong và chứng cuộc tám hi hữu này  : Nô tế bồ ( miễn bàn !)

 

Đọan sau này là một comment cho bài viết bên nhà Bạn May N hồi chưa sang Mul. Được mẹ hai em heo cho xài ké cái nick của hai ẻm…

 

He he, Dì May, hai đứa con nghe đồn bác Mập cũng thuộc diện"tâm...tẩm" của mí ông mà Dì May nóai, cho nên in là bác MẬp con nín khe ...Tụi con bức xúc, nên tuy tâm chưa thấy, tầm bất có, cũng dắt nhau wa đây tham gia một vài ý kiến, ý sâu, gọi là "đông vui rậm đám". Níu tụi con cóa nóai cái chi "thất tâm", " chệch tầm" thì Dì May chỉu theo lực phốp Phú Lãng Sa dành cho người chưa có đủ trách nhịm về hành vi dân sự mờ xí xó hén Dì May. Tụi con hun Dì May hai cái gọai là "tình trước, lý sau"...

Phàm ra đời mần việc, chọn việc gì ( kể cả phái hay không phái) đều phải trả lời được một điều: có bít gì về việc đó không? Như tụi con, mẹ con dắt ra trường giao cho cô giữ dùm đặng mẹ con đi học, cô giáo cũng hỏi một câu: hai thằng heo này bít đi chưa? (đi ở đây bao hàm nghĩa đi tới đi lui và đi...bô-xin lỗi dì May và các bác!), bít tự chăm sóc chưa? Người mần việc là phải bít việc, cũng như tụi con mún được vào trường thì phải bít đi, bít tự chăm sóc ...mẹ con không thể trả lời cho cô giáo: hai thằng heo này ngoan lắm ...sáng láng lắm. Ngoan đến đâu, sáng láng đến đâu đi nữa mà chưa bít đi thì cũng miễn vào trường ...

Bác Mập con mần cô giáo, mà theo bác hay tâm sự với mẹ con và với dì May ( mà tụi con nghe lén được) thì bác Mập chỉ là anh đơ dèm cùi bắp, nhưng bác Mập cũng bít chắc khừ một điều: anh mần giáo viên thì trước hết phải đủ chữ để dạy cho học trò, phải đủ một số iu cầu mà cái nghề giáo dziên nóa iu cầu. Anh mần cán sự thì phải đủ sách để đọc, hiểu chánh sách, từ đó chiền cái đọc, hiểu đó cho dân. Anh phủ phải ra anh phủ, anh xã phải ra anh xã theo đúng cái phốp lực nó wuy định như dị. Đằng này, mỗi lừng có chiện xấu xảy ra với anh giáo, thì anh phủ gào lên đằng anh phủ, anh xã la lên đằng anh xã một cái vứn đề chả ăn nhập gì đóa là "chấn hưng giáo dục, không vi phạm đạo đức nhà giáo" .Hay mỗi lần có cán bộ cán cuốc ăn sai, nói bậy thì lập tức xã hội đồng lọat ráp nhau la ầm lên việc "tâm và tầm" mà theo Bác Mập con thì lúc đó chỉ có lấy phốp lực ra xử thôi chớ tâm và tầm gì ở đây. Tội đáng tù thì tù, tội đáng chém thì chém. Xử xong, chém xong thì tìm cán bộ khác thế dô. Cán bộ nào biết việc, chứng tỏ được mình mần được việc thì lụm. Bác Mập con nóai rằng chính cái việc loay hoay giữa tâm và tầm nó đã để lộ ra một cái khe hở chà bá là có những ngừ "tâm tẩm" và " tầm bậy" đã len lỏi vào được những nơi mà bình thường là "không có vé", cũng như có những người, bác MẬp con cho rằng nên đi bán cao đơn wàn tán hay bán cá, bán thịt thì phù hạp hơn là bán ...cháo phổi ...Bác Mập con nói, oong đơ xét tình hình rất chi là tình hình hiện nay đó là ngừ bít việc bi chừ không có chỗ ngồi cho xứng, không có cái ghía mần việc cho đáng, cứ phải đi tha phương cầu thực, mong chờ một ngày mai sáng láng, nên xứ ta cứ nghèo wài, khổ wài, và lâu lâu lại lòi ra nhìu cái xấu wài để "diễn biến wà bình" nóa chửi cho nát mặt mà hem "tâm tầm" lại được câu nào ...hoặc là để đối phó thì lại mần mí cái dở hơi là "vận động không không thí gì đóa" ...chết ngừ được ...Bác MẬp con tánh hơi ba lơn, bác Mập nóai vận động mần wái gì, anh là nhà giáo mà anh không có đạo đức nhà giáo, anh là cán bộ mà anh hem tưng thủ theo phốp lực, không hành xử theo phốp lực-thì nói chắng chẻo ra là anh hem có đạo đức nghề nghiệp.Và như vậy thì anh phải đi chỗ khác chơi. Chớ phải "vận động anh có"  nghĩa là anh chưa có thì ...con bòa nóa, chít cha con nít dí ngừ ta hít òy ! ( Bác MẬp nói bậy ghia hén dì May ?). Ngay bác Mập con cũng tự nhựng : Cỡ bác Mập con mà còn leo lên được tới cái ghía "Tâm tẩm tầm tâm" này thì ...thương thay, khổ thay, bùn thay ...cho "vận nước nổi trôi" ...Còm bất tận dừng mà còn lai láng ý, nhưng mẹ con kiu réo wá, thui hai tụi con dìa, hai tụi con lại hun dì May cái ...Dì May có thể "vựng động" Mẹ con "nóai không với cái vụ hút mũi" tụi con được hem dì May chớ cái vụ hút mũi tụi con, mẹ con đã tỏ ga có đầy đủ "thực lực" và mần tụi con một cách gứt "bạo lực" Dì May à...Hic hic !

 

 

16 nhận xét:

  1. Haizzz... Ngày mai em phải đi đo kiếng thoai Mập ạ. Mập viết "tâm tầm" mà em cứ đọc thành "tâm thần" mãi... Thiệt khổ... con mắt!

    Em hổng nói gì hít, em chỉ chạy vô xí con tem

    Trả lờiXóa
  2. Haizz... Em đi ra rồi, nhưng cầm lòng không đậu phải quay trở lại Mập à.

    Em thưa với Mập là - may quá - chỗ em mần người ta không bắt tụi em phải viết mấy trang giấy về cái tâm và tầm (mà viết xong đôi khi hẻm hiểu mình viết giề). Người ta cũng không có oánh giá tụi em dựa trên những cái đó. Đứa nào mần được ziệc là ở lại, đứa nào mần hổng được là a-lê-hấp lên đường. Cái ghế tụi em ngồi tự tụi em phải leo lên chứ hổng có ai nâng ai đỡ. Bởi vậy cho nên tụi em phải tự trang bị cho mình cái tí kiến thức còm, để có thể tự vẹt đường để mình và những người phía sau mình - nếu có - đi tới. Vì bởi mọi thứ phải tự lực cánh sinh, té là tự bò dậy, vấp là tự đứng lên chứ hổng ai giúp, nên tụi em toàn tâm toàn ý với cái sự nghiệp "đi tìm lối đi dưới chân mình" lém. Mà dĩ nhiên, ở đâu cũng vậy, cũng có những người "NATO" (Xin phép cho em chêm tiếng Ăng-lê vô "No action talk only - Noái thoai, chứ hẻm làm"), nên đời... còn buồn!

    Trả lờiXóa
  3. Hức hức còm 1 cái mà mất òy.

    Em nói gằng thấy ngừ ta dựa hơi bắt ớn lun, nên em bèn khoe gằng em là hàng xóm thân thiết của con gái nuôi của ông ngoại ghẻ bên vợ của anh Ba Dũn ớ hì hì.

    Cái còm của Mập cho entry nào em nhớ hong ga ta ơi. Nhưng mờ đọc lại mắc cừ wớ, Mập ko hổ danh "hoa hậu còm" khà khà.

    Trả lờiXóa
  4. M à ...đọc cái entry này xong là cái tâm muốn nghỉ xả hơi mà cái tầm muốn làm du đãng hết sức ... Đã từng đọc cái entry bức xúc của M về cuộc đối thoại với "bạn anh Nhân" rồi mà giờ đọc lại vẫn còn "nổi máu" ...


    Nghề ta gặp không ít những bạn ba lăng nhăng của mấy anh có chức mà làm hổng nên chuyện ... Mấy cái anh này tưởng rằng thầy cô nào cũng ớn mấy ảnh hoặc thấy cô nào có cái ghế cũng sợ mất ghế ...nên "hù dọa" nhau thôi M hén ... Cỡ ta thì bạn anh nào cũng chới tất nếu cần mà cái ghế nào cũng nhẹ như cái lá vàng thôi ..

    Đạo dức nghề bây giờ là chuyện báo động nhưng xem chừng nó ...là chuyện tầm phào của nhiều người làm nghề đó M !!!

    Trả lờiXóa
  5. Em ơi, phàm người có lòng tự trọng nghề nghiệp là như vậy. Nhứt trí w òn tòn dí Em. Ngay Mập, khi leo lên cái ghía này, tức nhiên hông đường w àng như em mà có chút ít nâng đỡ, thì cũng phải hiểu mà học để hành ghía cho nó tới nơi tới chốn...
    Ta noái, cái tự chọng mài ga hông ăn được, nhưng nó giúp ta hông ngồi mài da cho dỡ dày... hén Em...

    Trả lờiXóa
  6. Cái còm này là cho bài của Tiên Sinh CTT bên nhà May... hehe! Mập đi tới đâu cũng "lấn đất dành dân" mừ...

    Trả lờiXóa
  7. Mới sáng nay em típ một Anh Thầy than bịnh, than đau, than đủ thứ để xin giảm công tác, mà hôm wa họp tổ lại cũng chính ảnh đăng ký mần Chiến sĩ thi đua... trời w ớ, em tâm chạng liền Gió và em cũng mún mần du đãng...

    Trả lờiXóa
  8. heheh chắc lâu lâu ta cũng cẩn nghỉ chơi nghề để mần du đãng xả stress M ơi _ nhất là những người có cái ghế ...gỗ như M :))))

    Trả lờiXóa
  9. Thường những người ngồi ghế gỗ như em mần du đãng ...hơi bị thường. Chớ mí anh ngồi ghía nịm, noái vô phép, mí ảnh chỉ nạt dân là giỏi chớ bình thường thì mí ảnh...nhũn như coan chi chi! hehe!

    Trả lờiXóa
  10. Mấy ảnh mần du đãng ...có chọn lọc ! :)))

    Trả lờiXóa
  11. Hehe, khi nào có phụ huynh oánh dây thép cho chị, kêu rằng tui là bạn của bạn của bạn của bạn của anh rể của chị dâu lão Gà thì chị xử sự cho phải phép nhé.

    Trả lờiXóa
  12. Cái thằng cha " Hà Nội gốc , bạn Nguyễn Thiện Nhân " hôm nay gặp Tổ Trác rồi . Gặp đúng nàng Minh Trang thì ôm đầu máu về là chắc rồi , tẽn tò mà ngạc nhiên lắm đấy , lại có ai đó không hề coi Nguyễn Thiện Nhân và người Hà Lội gốc ra cái quái gì cả . . .

    Khà Khà Khà . Rất khoái cái cú điện thoại " vô tư " tỉnh rụi của Minh Trang . . .

    Ở ngoải hay có cái chiêu nhảm ấy lắm . Mình rất căm cái đám rong rêu cỏ rác ấy

    Trả lờiXóa
  13. Nhất định sẽ wéo cờm cái Bạn bạn bạn.... Lão Gà... một cách phải mất phép... hehe!

    Trả lờiXóa
  14. Bạn Bắp, vì viết trên bờ lốc, nên em "tự biên tập" lại cho nó... hiền hòa chút, chớ ở ngòai thực địa, em ăn nói... bạt mạng hơn... hehe!
    Em cũng căm, nên tràn đầy giọng căm tức... hehe!

    Trả lờiXóa
  15. "Tội đáng tù thì tù, tội đáng chém thì chém. Xử xong, chém xong thì tìm cán bộ khác thế dô. Cán bộ nào biết việc, chứng tỏ được mình mần được việc thì lụm."Cứ thẳng đuột như chị, thì lấy cán bộ đâu mà ra làm việc, dư nhiều ghế quá, biết làm gì cho hết. Nhân nói chuyện "Tâm - Tầm" tôi mới thấy các anh ngồi ghế nệm của ta có "tâm tầm" lớn ghê, ví dụ như một quan lớn nhất ở Saigon phát biểu tại quốc hội, ông đòi miễn thuế cho công nhân ta đến hết năm 2012. kể chuyện cho anh bạn tôi là giai cấp tiên phong nghe, anh ấy la làng, nói giai cấp công nhân chỉ xin được đóng thuế thôi mà chẳng bao giờ được nên xin các ảnh đừng miễn thuế cho công nhân làm gì cho đỡ nhục!!!

    Trả lờiXóa
  16. Thật ra thẳng đuột như tôi, thì lấy đâu ra cán bộ...hư để ngồi vào ghế tốt phải không Anh?
    Chứ người biết làm việc, tôi tin là nhiều, nhưng khổ là họ thiếu cái "cán" mà kẻ "làm bộ" thì nhung nhúc như giòi nên khó lòng...
    Mẹ tôi, bà cụ chắc theo lối giáo dục xưa, không bao giờ khen con mình. Nhưng nghe Tôi được mần cái ghế...gỗ thôi, đã thở dài than thở với các Chị : Chắc ngành đó hết người ngồi vào ghế rồi hay sao mà tuyển con bé Mập nhà mình...
    Tôi khóc ba tiếng, mà cười không đủ ba tiếng Anh ạ, thiệt phục Mẹ mình quá... tiếc là Bà cũng không làm cán bộ...to, hihi!

    Trả lờiXóa