(Bình minh trên sông Hậu- nguồn ảnh Google)
Phù sa neo giữ nào đâu…
Tôi là một đứa không biết lội, theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen, không biết lội trong nước và cả trong đời, nên thường chới với mỗi khi gặp ao sâu, sông rộng, biển mênh mông. Vậy mà không hiểu sao, những con sông
Tôi gọi đò về bến nhớ
Mà sông đòi chở xuống miền quên
Cứ nghĩ rằng em đứng chờ đâu đó
Nên trong tôi sông Hậu rất hiền…
( Cho Phương và sông Hậu-Thơ Nguyễn Vĩnh Nguyên)
Sông Tiền là nơi cho tôi có thêm một miền quê thương nhớ. Nơi đó, có nhà của ba má em dâu, có những người hàng xóm Vĩnh Long hào sảng, chân chất và thiệt tình như con sông cái. Sông Tiền còn có cả một miền quê của Chị Ba Bến Tre, của Chị Thủy Cúc, của May N và Phương Nguyên- những người Bạn lớn trên blog mà tôi vô chừng hân hạnh được kết giao. Sông Tiền giữ chặt tôi bằng những bữa “mò cua bắt ốc, đuổi chuột đồng, nướng cá tát đìa, ao”, cho tôi cái chơi vơi không chỉ ở thâm tình mà còn ở những cái xây chừng đế nếp đục lờ mà “hỏa hầu tận tì vị”. Sông Hậu chỉ mới đến hai lần, một lần mùa cạn và một lần mới hôm qua… vậy mà tôi gặp lại Nó như gặp một điều gì đó bền chặt lắm trong mình. Có lẽ, nó bền chặt bởi những cuộc gọi, tin nhắn Bạn lo lắng dõi theo từ lúc tôi lên xe, cho đến lúc qua phà… có lẽ nó bền chặt bởi cái ơ cá chạch kho gừng đỏ au, cay nồng, tới om canh chua lươn và chén nước mắm xả xanh nghệu mà phải tới mùa lũ mới có và Bạn tôi phải tất bật từ tờ mờ mới xong… Không chỉ vậy. khi cùng Bạn đi cặp sông Hậu thỉnh thoảng lại gặp trên những bến-sông-nhà những cảnh mà có nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình còn có thể gặp giữa thời buổi @...
…Em giũ tóc xuống dòng sông ấy
Mấy mùa sau hương bưởi còn thơm
Tôi mang gió đi ngược triền phố
Chỉ để làm quen với những con đường…
( Cho Phương và sông Hậu-Thơ Nguyễn Vĩnh Nguyên)
Trưa đứng bóng, Bạn chở tôi lang thang qua những con đường, không xa, không gần của miền quê Châu Phú rất hiền… thấp thoáng những bóng xe lôi, những tà áo dài trắng học sinh bắt đầu tựu trường… và miên man là những câu chuyện dàn trải của tôi, của bạn, của những người chung quanh. Những câu chuyện có nhiều vấn đề mà không mong cầu được giải quyết. Người nói, cứ nói, như một nhu cầu. Và người nghe, rất chú tâm nghe, như một chia sẻ vậy là quá đủ…
…Phố trách em, tại vì em mà tôi yêu phố
Đêm trách em ,tại vì em tôi buộc nhớ vào đêm
Thôi, cứ nghĩ rằng em đứng chờ đâu đó
Để sớm mai kia còn tím những hẹn hò…
( Cho Phương và sông Hậu-Thơ Nguyễn Vĩnh Nguyên)
Bài thơ Cho Phương và sông Hậu của Nguyễn Vĩnh Nguyên (mà tôi nhắc nhầm sang bài thơ Về Mỹ Tho của anh Cao Vũ Huy Miên với Chị Gió) đến trong tôi rõ ràng khi ngồi trên chuyến phà đêm mệt mỏi rời sông Hậu về lại thành phố của mình. Phố sông Hậu trách người làm thơ, đêm sông Hậu trách người neo buộc, còn tôi, tôi chỉ thấy trong mình một niềm hàm ơn rất lớn về cái đỏ ngầu phù sa của sông Hậu bước vào mùa Lũ, hàm ơn về cái tình rất lớn người sông Hậu dành cho…
Sông Hậu ơi,
Xin đừng trách nếu một ngày yêu quá
Tôi tìm em chỉ dể hỏi… tên mình!
( Cho Phương và sông Hậu-Thơ Nguyễn Vĩnh Nguyên)
Người làm thơ núng níu sông Hậu về những nỗi nhớ có tên và bị phiền trách. Tôi nhớ về những con-sông-quê-không-phải-quê-mình bằng nỗi-nhớ-không-địa-chỉ-không-tên của một người muốn có một neo đậu của lòng. Đoạn đường tôi muốn tìm về với sông Hậu không ngắn, những chuyến xe dằng dặc làm tôi ngán ngược ngán xuôi, nhưng tôi biết, khi rời sông Hậu trở về lòng mình đã nhẹ đi rất nhiều về mọi việc, cứ như thể dòng sông Hậu vâm váp phù sa vào mùa lũ đã nhận “trung chuyển” hết 'những chuyện ngược xuôi" về đâu đó cho tôi…Tôi chắc không đến nỗi quên tên mình như người thơ, nhưng tôi biết, khi lòng mình có những mệt mỏi không tên và cả có tên, sông Hậu sẽ là nơi tôi tìm đến…
Sông Hậu giữ dùm tôi một chùm lục bình trôi xuôi con nước
Khi tôi ngược về với bươn chải áo cơm
Có bóng Bạn tôi đứng vẫy theo đâu đó
Không phải người thương mà yêu đến nghẹn lòng…
P/s1: Entry này dành tặng sông Hậu và Bạn Phương Nguyên, cảm ơn quá những tri tình dành cho tôi…
P/s 2: Nguồn ảnh Google
Thì ra M về sông Hậu với Phương Nguyên ...
Trả lờiXóaMột bài bình thơ như bình chính lòng mình ..như cái choáng bởi chính thơ nói hộ mình nhiều quá đến làm mình lúng túng bởi cảm xúc phải không M?
Chị hình như không bị ám ảnh bởi những con sông mà lại luôn bị chao đi bởi những dể lục bình tím ngát trôi lững lờ trên sóng nước .. Có đôi khi nơi neo bến cho những mệt mỏi đời thường lại chẳng là nơi ta có cội nguồn gốc gác mà chỉ là nơi ràng buộc bởi những thân tình mà trong cuộc du hành cuộc đời ta may mắn được gặp M hén .
Cứ nơi nào cho ta gởi lại chút bụi bặm , chút trĩu nặng của lòng để nhón lấy cái hân hoan mang về phố xá thì nơi ấy là nơi ta nợ nần một lần quay lại ...dù quay lai chỉ là để những nợ nần chồng chất hơn thôi M nhỉ ...
Yêu bài bình thơ , bài bình sông buồn buồn sâu lắng quá !
...Và ta biết nhận lấy những nợnần này là khó lòng đền trả, nhưng vẫn yêu quá cái cách ta và người và sông nước gieo nợ cho nhau hén Gió...
Trả lờiXóaCảm ơn Chị đọc và hiểu em...
Hix, đọc mà lòng cũng lăn tăn sóng, sóng con sông Hậu của Mập đó, chỉ lăn tăn, lấp lánh. Khi nào gặp những hình ảnh này, nhớ quê không tả, biết không thể "trở về dòng sông tuổi thơ" nên càng ngơ ngơ, ngẩn ngẩn. Cảm ơn Mập dẫn dắt em về lại cõi ... thơ
Trả lờiXóaLà tại vì May mắc "cắp cặp mần lục sự" nên bỏ lỡ chuyến "hồi tuổi thơ" vừa rồi... không sao, thế gian ngày rộng tháng dài, chắc chắn có dịp quay về, Mập hứa...
Trả lờiXóaBài viết đẹp quá MM ạ.
Trả lờiXóaHic, cảm ơn Chị!
Trả lờiXóaĐêm Gành Hào Nghe Điệu Hoài Lang |
Trả lờiXóaDưới trăng, dòng sông trôi rất dịu dàng,
Như dải lụa vàng xuôi về phương Đông.
Gành hào ơi, nửa đêm ai hát lên câu hoài lang
Vầng trăng nghiêng xuống trên vạt rừng tràm.
Xề u xế u liêu phạn, dây tơ đàn kìm buông thiết tha
xề u xế u liêu phạn, đưa cung đàn về trên bến xa.
Đường dù xa ong bướm xin đó đừng phụ nghĩa tào khang
Đêm luống trông tin bạn ngày mỏi mòn như đá vọng phu,
vọng phu vọng luống trông tin chàng.
Lời ai ca... dưới ánh trăng nay,
rừng nước mênh mông đêm Gành hào chợt thương nhớ ai,
ngày ấy ra đi con sông buồn tiễn một dòng trôi.
Bạc Liêu ơi... có nhớ chăng ai.
Thuở ấy thanh xuân trăng Gành Hào tròn như chiếc gương
Giờ tóc pha sương qua Gành Hào tiễn một vầng trăng.
Hèn chi rủ G&MM ngắm trăng Thu nơi sông Hậu ...MM chạy tuốt hahaha
Trả lờiXóaà thì ra sợ nợ nần ...
Vậy chắc tui sẽ ngắm sông Hậu một mình vậy, xem trăng đơn côi buồn đến đâu :)
Dạ không, em là người sợ nợ nần, nhưng nợ tình cảm thì lại luôn muốn mang Anh ạ...
Trả lờiXóaNhưng em có thói quen chỉ hứa, chỉ nhận lời khi mình làm được... em sợ không đi ngay một chuyến sông Hậu được thì không nên...
chiduadaythoi !! hahaha
Trả lờiXóaDạ em biết, nhưng hứa thì sợ bị chotdenchotdi...
Trả lờiXóa