Bạn bè ở xa về hay hỏi tôi: Về già định làm gì? Hồi đầu tôi cố giấu, sau nghĩ cũng đâu phải mơ ước gì...tầm bậy ( Kiểu như ...ngủ một đêm dậy thấy mình là...anh hùng chống tham nhũng...), nên thú thật: Về già tôi mơ có 1 ngôi nhà nhỏ trên vùng cao nguyên gắn với nhiều kỷ niệm đó, nuôi một con bò ngày ngày chăn thả và...viết sách... Không ai chế giễu tôi cả, tụi nó hoan hô rầm rầm. Lại còn định hùn tiền lại cho tôi mua nhà, mua bò... Lâu ngày, không nghe tôi nói gì nữa, bạn bè lại hỏi: Nhà- tới đâu rồi? Bò- ra sao? Sách- viết được bao nhiêu rồi? Hai câu đầu không thể trả lời. Câu cuối cùng : Sách? Tôi biết cái tạng ba lơn của mình không thể viết truyện, chỉ có thể ngồi lại với tùy bút và ...tạp bút. Nhưng hôm nọ khề khà với Chị, Chị khuyên: Em cứ thử đi... phải thử mới biết mình có làm được không...Tôi nhớ đến một truyện ngắn mình bạo gan viết hồi mới vào blog để tặng cho một người bạn mà tôi quý mến khi nghe chuyện đời của Chị... Nay có Người nhắc "nhà-bò-sách", tôi lại post thử, để xem có ai giỡ nhà, thui bò và xé sách ( chưa in) của tôi không...
Truyện ngắn
NGƯỜI ĐÀN BÀ GIẤU ĐÊM VÀO TRONG TÓC !
Từ một góc rất khuất của quán cà phê , tôi chết sững nhìn người phụ nữ vừa mới bước vào. Mái tóc uốn thả , hơi rối , vẹt sang hai bên , phù hợp một cách lạ kỳ với khuôn mặt và vóc người. Tôi sẽ cầm một tờ báo Phụ nữ để anh dễ nhận ra. Khẽ nhắm mắt, ngả đầu ra ghế, tôi chợt nhận ra hai đầu gối mình hơi run và kỳ lạ hơn: nước mắt lại chảy ra, rớt vào miệng nghe mằn mặn. Người phụ nữ mới đến bình thản ngồi xuống bàn, gọi cà phê và mở tờ báo ra đọc. Chị không quan tâm lắm đến chung quanh: khung cảnh của quán, những đôi mắt tò mò nhìn người-đàn-bà-một-mình uống cà phê. Cái bình thản y như cách đây hơn 20 năm.
Tôi sợ hãi nép vào góc nhà, mẹ tôi – dáng đài các uy nghi của một “bà lớn” cộng với cái nhìn tóe lửa trong cơn giận – đủ sức làm “chảy” bất cứ người đối diện nào, trừ người đang ngồi trước mặt. Cô nói đi – tiếng mẹ cao, lanh lảnh nghe thật chát chúa-cô lấy gì để nuôi thân khi bỏ thằng H. mà còn dành quyền nuôi con? Đang cúi mặt, nghe mẹ hỏi chị ngước lên nhìn, cái nhìn hơi u uẩn, buồn nhưng không một chút sợ hãi và tóat lên chút ương bướng: Thưa me, con có nghề nghiệp. Tuy khó khăn nhưng con hứa với me sẽ nuôi dạy các cháu nên người! Mẹ tôi rít lên: Nghề nghiệp, cô nói hay nhỉ! Có ra gì cái nghề suốt ngày lông bông ngòai đường, chõ mũi vào chuyện thiên hạ. Cô đi làm báo tứ phương, cháu tôi ở nhà ai sẽ nuôi dạy?Bà ngừng lại, thả nhẹ một nụ cười rất lạnh: Không khéo lại hư hỏng cả nút !
Người phụ nữ khẽ xoay cổ tay nhìn đồng hồ, đôi lông mày cau nhẹ lại một
cái, rồi giãn ra. Tôi thật không tin vào mắt mình, chị mỉm cười. Ai đó đã làm cho
chị phải đợi, thế mà ngòai cái nhíu mày sốt ruột, tịnh không có một phản ứng bực
bội nào. Chị có sức nhịn lớn lắm! Cả khi bị người khác nhục mạ! tôi nhớ chị đã
mỉm cười nói thế khi tôi đưa chị từ nhà ra đầu ngõ, nắm tay áo chị mãi không chịu
buông đến nỗi chị phải gỡ ra.
Thưa me!– Chị ngồi thẳng lưng như muốn cao hơn nữa – nhà con tuy
nghèo nhưng bố mẹ con gia giáo rất nghiêm, anh chị em thương yêu nhau. Con
tin và xin hứa với me, con sẽ nuôi dạy các cháu của me nên người đàng hòang.
Hôm nay con đến đây là để chào me và cả nhà, vì sắp tới con sẽ đưa cháu về Hội
An, phải đôi tháng một lần mới đưa được các cháu ra thăm Bà! Con để lại số
điện thọai của cơ quan phòng khi anh H. hay me có muốn tìm con vì chuyện
giấy tờ chưa xong …giọng chị đều đều, nhẫn nại đến ngạc nhiên. Tôi không
nhận ra người phụ nữ ngồi trước mặt mình là người ngày hôm qua khi đến
sinh họat với mấy ngàn học sinh cấp 3 đã có thể làm cho lũ “nhất qủy nhì ma”
ấy ngồi nghe như nuốt từng lời và sau đó hàng ngàn thanh niên to lộc ngộc hô
vang: Tụi em hứa! khi chị kết thúc bài nói chuyện ngắn và xúc tích của mình đã
hỏi: Các bạn có hứa với tôi, hứa với thành phố này – các bạn sẽ nghiêm chỉnh
học, sinh họat lành mạnh để tự tin cống hiến sau này không ? Mẹ tôi cứng
lưỡi sau khi không vặn vẹo thêm gì được , tức giận bỏ lên lầu và không nhận lời
chào của chị. Khi chỉ còn hai chị em, tôi đã khóc và không còn biết xấu hổ khi
van vỉ chị: Chị đừng bỏ tụi em mà đi! Chị ôm tôi, xoa đầu, dỗ dành y như ngày
tôi còn bé, bố mẹ bận công việc, không ai coi sóc, tôi bị sốt nóng và mê sảng, may
chị ở cơ quan về sớm đã chạy bổ lên phòng, chườm đá, mua thuốc và nấu cháo
cho tôi: Chị không bỏ tụi em! chị chỉ bỏ ngôi nhà này T. à! Chị không muốn
mình mất thêm thời gian, phải chi anh H. thương chị, thương các con thành
thật …giọng chị cũng nghẹn lại …Tôi run rẩy: chị đi rồi, tụi em làm sao? Chị
ứa nước mắt: chị có ghi lại số điện thọai cơ quan, cóchuyện gì cần cứ gọi cho
chị, không cần cũng được, gọi , chị sẽ đến gặp các em …Hứa với chị phải cứng
rắn lên nhé, em là con trai mà …
Tôi mơ màng thấy mình trôi về lại quá khứ . Cái quá khứ chống chếnh của
một đứa con trai “đầu thừa đuôi thẹo” trong một ngôi-nhà-không-có-gia-đình. Tôi
bỏ học đi thanh niên xung phong, bố mẹ lên tận trại bắt về và sau đó “chạy” cho
tôi đi xuất khẩu lao động. Biến động thời cuộc, tôi theo bạn bè lang thang sang Tây
Âu , chớp mắt đã 20 năm. Nếu không tình cờ kết bạn với một người phụ nữ trên
mạng, tôi đã không trở về nước. Bố mẹ tôi đã mất sau nhiều năm sống-giả -như-
thật với nhau, anh chị em tứ tán.Từ ngày chia tay ở đầu đường nhà mình, vì không
thể làm tròn lời hứa với chị, tôi không liên lạc dù nghe nói chị có tìm mấy lần. Các
cháu đến giờ lớn ngần nào tôi cũng không biết. Người phụ nữ trong cuộc hẹn chiều
nay tôi làm quen được qua blog. Đọc các entry, những entry rất thô mộc, đơn giản,
không có hình ảnh chú thích, minh họa, lôi kéo như ở các blog khác nhưng cứ
thấy mơ hồ một niềm thân quen nào đó, cứ thấy như mình vừa tìm được một nửa
con người của mình, hiểu mình đến tận chân tơ kẽ tóc. Cứ như người phụ nữ ấy
mình đã có trong quá khứ, đã đánh mất và nay tìm lại được. Tôi nôn nả tìm đến
cuộc hẹn như một đứa con trai mới lớn hẹn hò lần đầu. Cuộc đời lại có thể có
những trò chơi cay nghiệt đến thế là cùng ...
Người phụ nữ khẽ gõ ly gọi tính tiền, chị đã ngồi gần 1 tiếng đồng hồ và có
lẽ không thể kiên nhẫn hơn. Chị đứng lên vẫn mái tóc hơi rối ( mà ngày trước tôi
thường nhại nhạc PQ hát ghẹo chị: Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc! Và chị
ngày ấy vẫn trả lời rất hóm : Em tìm gì khi thất vọng về tôi!) và vẻ mặt bình thản,
nhẫn nại. Cuộc hẹn chiều nay thế là lỡ, tịnh vẫn không có một chút bực dọc nào
trên vẻ mặt chị. Tôi mơ màng nghe lại câu nói: Chị nhịn hay lắm! Còn tôi , tôi đã
chạy hết gần một vòng trái đất, lại vẫn cay đắng nhận ra mình sẽ tiếp tục có một
ngôi- nhà-không-có-gia-đình. Đèn online với gương mặt cười đêm nay của tôi chắc
sẽ sáng, nhưng tôi biết từ giờ nó sẽ không còn là báo hiệu cho những câu chuyện
bất tận mà thông hiểu của tôi với người phụ nữ đó nữa. Cả ngôi nhà thật, cả ngôi
nhà ảo của tôi sẽ đóng im ỉm trước sự thôi thúc của con tim muốn tìm chốn nghỉ
ngơi của mình .
Chị đã đi rất lâu mà tôi không đứng dậy nổi. Khi trả tiền, tôi hỏi người phục
vụ, chỉ tay về phía bàn nước chị vừa ngồi: Chị ấy nói gì với cậu? Người phục vụ
ngạc nhiên nhìn tôi , nhưng vẫn nhã nhặn trả lời ông khách tò mò: Chị ấy nói tôi
vừa phải trả học phí cho việc mãi tin vào lời hứa của đàn ông!
Tôi lảo đảo đi dọc trên đường: Em tìm gì khi thất vọng về tôi! Chị dâu ơi!
P/s: Nguồn ảnh Google
Hội ngộ đôi khi lại không phải là hạnh phúc ...và chị cho là người đàn ông ấy cứ ngồi ở đấy với hồi ức cũ và người PN cứ ngồi đấy với sự đợi chờ là một chọn lựa đúng ...Ít nhất đúng với hôm nay , với bây giờ . Câu chuyện cũng có nhiều mảng tối làm chị ngạc nhiên vì khác với một M tếu táo là một M nghiêm túc khi nhìn một mảng đời khuất trong trái tim con người ..
Trả lờiXóaNgười đàn bà ấy tiếp tục giấu đêm vào trong tóc ...nhiều khi đó lại đúng là chị ấy .M ạ
Chị hằng ấp ủ viết những câu chuyện quanh mình nhưng vẫn còn nhiều điều âu lo kéo mình ra khỏi những quan tâm hiện nay M ạ . Em tiếp tục nhá , chị gởi lời khuyên nghiêm túc đấy .
Em không biết Gió ơi rằng mình có thể tiếp tục viết truyện không... em biết cái tạng "văn" trong em Gió à...
Trả lờiXóaNhưng cảm ơn Gió là người đọc đầu tiên sau Người Bạn ấy... và cho lời khuyên động viên em...
Cảm ơn Chị...
Chị thấy em còn có khả năng nhiều hơn thế nữa ấy chứ.
Trả lờiXóaBạn em có lý khi đặt niềm tin và ủng hộ em thật hết mình đó.
Chị cũng ủng hộ ước mơ ấy của em.
Tiếp tục đi M , nhìn cuộc đời qua cái nhìn "biết cười" "biết khóc" và cả biết giấu đi nước mắt , nụ cười là điều cần thiết của người viết _ chị nghĩ thế _ Quá giản đơn hoặc quá hoa mỹ đều không thể lấy cảm xúc của người đọc .
Trả lờiXóaHãy viết như khi em bước vào cuộc đời vậy mà ...
Mẹ BB đọc lại truyện này của M và vẫn thấy xúc động như đọc lần đầu tiên. Cám ơn M.
Trả lờiXóaƯớc mơ cuả chị thật đẹp, đơn giản và dễ thương, nhưng hok phải ai cũng có thể thực hiện, nếu hok có một cái.....TÀI
Trả lờiXóaTheo P thì thể loại mà MM ngẫu nhiên chọn khi viết "tếu táo" là thể loại khó nhất đối với người viết văn ( thử chỉ ra trong các nhà văn VN có được bao nhiêu người?). Vậy điều kiên còn lại để thực hiện chỉ là thời gian.
Trả lờiXóaKhi nào có ngôi nhà nhỏ rồi thì kêu P lên tính chuyện con bò nhé ( bò sữa để vắt uống trừ cơm để có sức viết sách, hay con bò con để thui rồi nhậu?).
Trước đây P cũng có vài ước mơ như nhỏ, giờ thì...đánh rơi cuốn sách của đời mình dưới chân cầu rồi nhỏ ạ!
Chúc vui.
Đọc truyện ngắn này nhớ Em quá!
Em nghĩ cái tạng ba lơn mà chị nói về mình chỉ là một nửa trong con người của chị, vẫn còn một nửa của chị MM, đó là cái nhìn sâu thẳm và thấu đáo trong những mảng khuất của nội tâm, trong từng cảm nhận về những điều thật tinh tế về cuộc sống xung quanh. Với em, chị là như thế đấy!
Trả lờiXóaĐa tài! đó là chữ em có thể nói về MM của em, 1 cách thật nhất! hugs
Trả lờiXóaBài nầy thật khác với những bài anh đọc được lâu nay của MM , nó gợi cho anh một suy nghĩ nhiều về những khoảng đời đa dạng trong đề tài viết của mình . Bài rất súc tích và gây nhiều trăn trở cho người đọc . Hy vọng em có những bài với đề tài tương tự về cuộc sống hôm nay ...Anh chờ ...
Trả lờiXóaHihi, Chị cưng, ủng hộ em ở cái nhà, con bò hay cuốn sách Chị? Hìhì, em đùa chút thôi. Em định sẽ ngồi lại nơi nào đó, mát mẻ một chút và yên tĩnh ( chà, thiệt khó tin với em!) viết lại những câu chuyện mình nhặt nhạnh được từ người, hoặc do mình gây ra để viết... Cảm ơn Chị ủng hộ!
Trả lờiXóaEm sẽ cố Gió...sẽ cố để lần đầu tiên, có thể nói với người khác ( ví dụ với học trò) : Cứ mơ ước và cố gắng mơ ước, biết đâu sẽ có ngày ước mơ thành sự thật ...ít ra là được 1/3...Hehe!
Trả lờiXóaCảm ơn Mẹ BB "cấp giấy thông hành". Cảm ơn nhiều lắm Chị...
Trả lờiXóaCái hông có đó mới là cái cần đầu tiên và cũng có thể là cái cần ...kết thúc mọi mơ ước khác đó mẹ Heo à... hun hai thằng heo cuối tuần cho Bác Mập hen...
Trả lờiXóaĐọc comment của P thương quá. Em thì mần gì biết bò nào với bò nào, nhưng luôn có tâm niệm, con gì do đích tay mình ..chăn thả thì mìnhnhất định...hông ăn nó... nên chắc con bò đó nuôi cho có...bạn...cho mình có cớ rong ruổi đây đó để ...mần biếng thôi... Cứ hình dung em quần lửng, áo pull, dép xẹp và đi theo con bò, mồm lảm nhảm cái tứ nào đó trên những con đường dốc Cao nguyên...hehe...cuốn sách P đánh rơi chỗ nào, chỉ em lượm coi...Hic!
Trả lờiXóaEm xinh, với em mà Mập chỉ là như thế thì cũng làm cho khối anh lăn đùng ngã ngửa, dãy đành đạch vì ...ganh tị hem mần sao lọt được "mắt xinh" của cưng òi...
Trả lờiXóaCảm ơn YenXuan!
Chu cha, UV ơi, được UV khen Mập bắt đầu mơ màng đến một giải thưởng Fields dành cho những nhà ...hông có tóan học dưới...60 tuổi, có khả năng đưa ra những "luận đề" về văn chương mà nó rối rắm như một ma trận và nhiều lim, đến nỗi, có thể đưa vào hàm "bổ ngửa... đề" để...đời sau ..loay hoay... Cảm ơn UV, được các Anh Chị, các Bạn động viên, Mập sẽ cố...
Trả lờiXóaCảm ơn anh Thedung... Anh đừng chờ, cứ đi du lịch thỏai mái, truyện này em viết năm 2008, sau đúng 3 năm em viết cái truyện lúc về quê Bố ở Hải Phòng... Cho nên...
Trả lờiXóaCảm ơn Anh đã ưu ái em, luôn là như vậy...
Câu chuyện giản dị mà rất sâu lắng và xúc động chị à. Tiếp tục chị nhé.
Trả lờiXóaChị không ngạc nhiên. Chị biết đàng sau cái tếu táo ba lơn của em là một trái tim dễ rung động trước những cảnh đời, những mảng tình, những cảnh trạng ...
Trả lờiXóaCũng như với Gió, với Yến, chị cũng rất muốn em viết nữa, để rồi một lúc nào đó, chúng ta có một Tuyển Multi...
Cưng Ù há!
À mà này, chắc em cũng copy giấc mơ của Mập, có điều em không thích nuôi bất cứ con gì! huhuhu, em làm biếng lắm! chắc em sẽ nấu ăn và viết Văn. Hiii, phòng khi không có ý tưởng để viết thì em sẽ bày cách nấu ăn cho mọi người. Á , mà vụ này Mập cũng làm rồi, nhớ bánh canh quá hè! :))
Trả lờiXóaChị lặng lẽ đọc và có thêm một điều ngạc nhiện về MM :cảm phục .
Trả lờiXóaNgồi nói chuyện vào tối đó ở Cà phê Chiều Thứ Bảy với Thithao, nhớ nghe Bạn kể những chuyện cũng cảm động không kém về mình... Mập sẽ cố chắt lọc từ các Anh Chị, các Bạn để "quảy gánh càn khôn gởi xuống ngàn...hỏi rằng chi đó, gởi rằng...Văn", hihi!
Trả lờiXóaDạ rân, Chị Ba... em sẽ cố vì một Người Bạn mà em vô cùng quý mến và thần tượng vừa bẻ bút. Em nhặt những nửa gãy từ cây bút đầy nhân bản đó lên, tự nhủ mình sẽ tìm keo dán lại...Nếu Chị ấy quay lại nghiệp Văn, thì em nhất định xin chân mài mực... Nhưng trong khi chờ đợi, thì em ...viết để không sốt ruột Chị Ba à...
Trả lờiXóaCảm ơn Chị Ba ...
Chà chà... Mập chắc sẽ viết một truyện từ gợi ý của UV, Tình tô bánh canh...không giò... chẳng hạn :)))
Trả lờiXóaCảm ơn Chị... Chị cũng như Anh TheDung, dành cho em nhiều "thiên vị"...
Trả lờiXóaMột sáng chủ nhật lặng lẽ hơn với truyện ngắn của Bạn...
Trả lờiXóaVì chuyện hơi lặng lẽ hả Chị? hay vì đọc xong lặng lẽ hơn trước sự ..liều mạng bon chen văn chương của Mập, hihi!
Trả lờiXóa"Chị có sức nhịn lớn lắm","Chị nhịn hay lắm", những người phụ nữ của tôi cứ lặng lẽ nhịn, để rồi, để rồi những người đàn ông đã chạy nửa vòng trái đất như nhân vật của chị, hay những người đã trải qua hơn 2/3 cuộc đời như tôi chợt cảm thấy mình ....còn nhỏ!!!!!! (Xin thú thật tôi không thấy thích cái kết của chị lắm, vì nếu một người phụ nữ tuyệt vời như vậy sẽ không chua chát than rằng "trả học phí cho việc mãi tin vào lời hứa của đàn ông". Tôi tin rằng chị sẽ mãi tin vào lời hứa của đàn ông, vì chị biết rằng những người thất hứa với chị chỉ là những đứa trẻ lớn xác, và cuối cùng rồi chị cũng sẽ gặp một người đàn ông của chị)
Trả lờiXóaTôi có một người Bạn, khi đọc entry này xong, hắn cũng nói một câu giống Anh. Hắn nói cái câu mà người phụ nữ ấy nói với anh chàng phục vụ, giống với tính cách của ...Tôi hơn là tính cách mà người phụ nữ ấy có...
Trả lờiXóaLà "văn mình" tôi chỉ xin biện minh mấy lời: chắc phải đặt mình vào ngữ cảnh ấy, nghe giọng nói nhẹ nhõm ấy về một câu giống "chua chát", thì chắc anh sẽ thích hơn một chút...Hihi!
Mà cũng nhiều khi, vì không thích đoạn kết, mà "Bạn đọc lớn" phải đọc hết câu chuyện. Chứ nếu đã không thích ngay từ đầu, thì ... thôi rồi Mập ơi....
Cảm ơn Anh... Trung Thu này các cháu có còn chơi lồng đèn không ạ? Các cháu nhà tôi thì đã không chịu mua lồng đèn nữa rồi....
sau này già em muốn trồng ra, thả cá như mẹ em bây giờ...hihi...
Trả lờiXóaviết lách thì ôi thôi...em chịu!
Cám ơn chị, các cháu nhà tôi thuộc diện quái đản, tụi nó không thích lồng đèn, cũng không thích bánh trung thu, gần tới ngày trung thu, mặc kệ bố nó có năn nỉ, ỉ ôi gì, nó cũng tỉnh như ruồi không cho bố nó có cơ hội hưởng ké trung thu, nên mấy ngày nay tôi đành đi rước ....chai với mấy ông bạn thôi!!!! Chắc năm sau tôi phải tự tổ chức rước đèn thôi!!!!
Trả lờiXóaMình là tri kỷ mà tới ...rước chai cũng giống nhau thì quả là ...định mệnh...đen tối rồi Anh ạ! tối qua tôi cũng đi ...rước chai với lũ bạn... đứa nào đứa nấy 4-5 chục tuổi đầu mà hát " Tết Trung Thu xách tiền đi tiêu. Mua gói lòng với mấy chai...hèm..." hihi! Bà con xúm vào coi đông quá. Tôi sợ nhất là học trò mình mà nó thấy thì... May sao con nít bây giờ lo đi học thêm nên mấy đứa nhậu hư hỏng như tôi mới thóat... Năm sau nếu Anh còn nhã hứng rước đèn, Anh cứ ới một tiếng, tôi xách cái lồngđèn với mấycái chai chạy tới liền... Cảm ơn Anh trước...
Trả lờiXóaTruyện ngắn này cho thấy cuốn sách của chị sẽ chỉ còn chờ sự tự tin của tác giả nữa mà thôi
Trả lờiXóaNgặt cái, điều này là "vĩnh viễn" không có!!! hic!
Trả lờiXóa