Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Entry For 04 May, 2011 - Tôi học đựơc nhiều điều từ sách báo và ...phim ảnh.. không phải...trong nước..

Bạn sẽ làm gì? Nếu một ngày…

          Đang là Tổng biên tập một tờ báo lớn nhất nhì cả nước, có một quyền lực vô hình trong tay, nổi tiếng, xinh đẹp, tài năng… sau một lần khám sức khỏe tổng quát theo định kỳ, Bạn nhận được thông báo rằng : Bạn bị nhiễm HIV/AIDS! Tờ báo đang nâng niu Bạn, những ông chủ đang gom lãi từ Bạn, bỗng chốc quay ngoắt 1800. Cùng với sự tiếp tay thêu dệt của một viên đồng sự bấy lâu nay vẫn cho rằng cô ta giỏi hơn Bạn, họ sa thải Bạn không chút ngại ngần…

Bạn sẽ làm gì? Nếu một ngày…

          Bạn trở về gia đình trong nỗi hỏang lọan khi biết mình mắc một căn bệnh không thuốc chữa. Nhưng quan trọng hơn, đó là căn bệnh có thể được đem đến từ một cuộc sống khá phóng túng, mà Bạn, thật đáng tiếc, lại có một cuộc sống nghiêm túc, coi trọng những giá trị gia đình, ưa thích sự ổn định. Bạn ngồi xuống cùng chồng và mong được có một cuộc nói chuyện nghiêm túc về Bạn, về cuộc hôn nhân của các bạn, về gia đình… Người chồng, một tiến sỹ tâm lý, giáo sư chính thức của một trường Đại học cũng nổi tiếng cả nước bỗng dưng trở thành người xa lạ. Khi ông ấy, sau 5 phút trầm ngâm, đã đặt lên giữa cuộc nói chuyện của hai vợ chồng một dấu chấm hết bằng hai từ lạnh lùng: Ly dị…

Nỗi đau đớn trước sự quay lưng lạnh lùng của mọi người không cho Bạn khả năng sáng suốt. Bạn mờ mịt ký vào tờ giấy ly hôn dường như đã được chuẩn bị từ lâu. Bởi nó xuất hiện quá nhanh đến không ngờ. Bạn uất ức ra khỏi nhà giữa một tối của mùa đông đang đến, lạnh lẽo, trắng tay, bơ vơ và bị dồn đuổi. Trên con đường lang thang vô định, gặp bất cứ một cặp mắt nào nhìn vào mình, Bạn cũng cho rằng người ta đang dè bỉu : Đây là con đàn bà lang chạ nhiễm HIV/AIDS… đài truyền hình địa phương đưa tin về Bạn và không ai buồn giấu giếm nguyên nhân của mọi việc xảy ra. Trong một góc quán rượu rẻ tiền tối vắng, Bạn nốc hết một chai Whisky và gào khóc cho đến lúc gục xuống…

Bạn sẽ làm gì? Nếu một ngày…

          Khi tỉnh lại, Bạn nhìn thấy một khuôn mặt lo lắng đang cúi xuống. Khuôn mặt của cô thư ký bé nhỏ, sống khá lặng lẽ trong tòa sọan báo của Bạn. Để giúp gia đình nuôi 4 đứa em ăn học, cô phải đi làm hầu rượu ban đêm.Tại quán rượu đó, khi gặp Bạn, cô đã nhanh nhẩu xin nghỉ buổi làm, đưa Bạn về nhà mình. Bạn ngồi dậy, đờ đẫn nhìn người thư ký không thân cận ấy, khóc kể… Bạn ray rứt kể cho cô bạn còn xa lạ ấy một bí mật rằng trong người mình đang mang thai đứa con thứ hai được 5 tuần. Với căn bệnh nhiễm phải, Bạn không muốn cho ra đời đứa bé ấy…Cô thư ký im lặng nhẫn nại nghe, nhẫn nại và dịu dàng đưa cho Bạn hộp khăn giấy. Chờ Bạn tạm nguôi nức nở, cô ấy nói rằng: Trước khi phá bỏ một sinh linh được tạo ra từ chính mình, phải chắc chắn rằng đó là điều duy nhất đúng. Bởi đứa bé có quyền được chào đón thế giới này, cho dù, nó không tự nguyện đến với nó. Và cô ấy nói Bạn hãy ở đây bao lâu mà Bạn chưa chán, rằng Bạn có thể coi như đây là một chỗ trọ của mình, đến và đi hòan tòan tùy thuộc nơi Bạn… Lần đầu tiên, ngòai chồng mình, Bạn cảm nhận được một sự chở che ấm áp dường ấy khi lả đi trong cái ôm nhỏ bé của người đồng sự trước đó còn rất xa lạ.

          Không thể nói hết được những vất vả của Bạn trong quãng thời gian sau đó. Bạn không muốn sống bám cô thư ký vốn đã quá nặng gánh gia đình. Bạn cũng muốn làm một điều gì đó cho cuộc sống này trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời. Bạn lê la hết hãng sở này đến công ty nọ xin việc mà không ai nhận và cuối cùng quyết định làm cho một tổ chức y tế, nơi họ đang đấu tranh cho quyền của những người nhiễm căn bệnh thế kỷ. Tại đây, một bác sỹ cũng khuyên Bạn những điều như cô thư ký nói cho cái thai. Họ đưa Bạn đi xét nghiệm, thận trọng và bí mật. Bởi thời điểm đó, vẫn chưa ai ủng hộ cho việc đối xử bình đẳng với những người như Bạn… Xét nghiệm lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, khi Bạn bắt đầu trở lại trạng thái hỏang lọan vì không hiểu tại sao phải xét nghiệm nhiều lân đến thế, thì người bác sỹ thông báo họ không tìm thấy virus HIV/AIDS trong Bạn. Có nghĩa là? Vâng, có nghĩa là Bà là người hòan tòan mạnh khỏe, không biết ai đã chứng nhận rằng Bà là người bị nhiễm bệnh?

          Cùng cô thư ký, Bạn đi lại từ đầu sự kiện… và một âm mưu lớn hé lộ dần đường dây của nó. Để có được vị trí của Bạn, viên đồng sự kia đã thông đồng cùng người bác sỹ nhân tình, họ đưa cho Bạn một tờ giấy chứng nhận giả…Sự thật hé lộ và một lần nữa, Bạn chứng kiến cái quay ngoắt còn nhanh hơn tốc độ gío, còn lớn hơn cái góc 1800 trước đó của mọi người. Tòa sọan Báo hân hoan đón Bạn về, họ mở tiệc chào mừng. Tại bữa tiệc, người chồng xuất hiện với bó hoa thật lãng mạn và những câu xin lỗi thật cảm động. Ai cũng nhìn thấy Bạn “có vẻ” hả hê. Và hòa vào cái hả hê của Bạn, người ta càng hả hê tung đá vào cô đồng sự độc ác giờ đóng vai ra đi của Bạn trước kia.

Bạn sẽ làm gì? Nếu một ngày…

          Có lại trong tay những cái quý giá đã từng mất đi, chắc là ai cũng sẽ ngất ngây hạnh phúc. Không, ngần ấy tháng cộng tác cùng tổ chức đấu tranh cho quyền lợi những người nhiễm HIV/AIDS giúp Bạn hiểu ra nhiều điều. Sống cùng cô thư ký tốt bụng, can đảm trong căn phòng chật chội và cùng lăn lê ra đường tìm việc, phải làm mọi thứ để có cái ăn dường như lại giúp Bạn “mở rộng” tầm mắt trước nhiều điều mà khi xưa ở trong căn hộ thênh thang đắt tiền Bạn không bao giờ hiểu được. Bạn âm thầm cùng đội ngũ luật sư lật ngược lại bài tóan ly dị của người chồng vô lương, đòi lại hết cả gia sản lẫn quyền nuôi con. Và, trong buổi phỏng vấn long trọng mà đài truyền hình cả nước dành cho Bạn nhân sự kiện lạ lùng này  trong đêm Giáng Sinh Bạn đã … vạch trần sự tàn nhẫn của những chủ nhân ông tờ báo dành cho Bạn, một tờ báo vẫn luôn khẳng định rằng mình là nơi bảo vệ lẽ phải và sự công bằng cho mọi người trong xã hội…Bạn vạch trần cả chân dung ông giáo sư tiến sỹ tâm lý – người đầu ấp tay gối- đã sẵn sàng phủi tay trước Bạn trong lúc Bạn cần được nâng đỡ nhất…

          Ánh mắt Bạn không hả hê khi nhìn lần lượt vào những gương mặt đang tái mét trước “bài luận tội công khai” mà Bạn dành cho họ: người chồng, các ông chủ lớn, những người chủ các công ty, các nhà máy nơi Bạn từng tìm đến xin việc và bị xua đuổi…mà đầy sự thương hại và khinh bỉ cho tâm hồn những người khóac cái áo đạo đức vay mượn hơi lâu rồi tưởng luôn nó là áo của mình… Bạn đứng dậy, nhẹ nhàng cầm tay người thư ký bé nhỏ giờ đã là Bạn tri kỷ đi ra… đường phố.

Đêm Giáng Sinh ở Rome lạnh buốt, nhưng tôi tin sức ấm của tình bạn mà  Bạn có, sự quả quyết từ chối trở về tòa báo cũ để vẫn tiếp tục công việc của mình nơi tổ chức y tế kia sẽ cho Bạn sức nóng đủ để làm tan chảy mọi băng giá của lòng vô tâm độc ác mà con người dành cho những người bất hạnh hơn mình…Bạn đã ngã xuống từ mọi cái mình có, khi đứng lên từ cái Không sẽ giúp Bạn can trường hơn nhưng từ tâm hơn... can trường trước số phận không chỉ của mình mà còn của người cần giúp, từ tâm hơn với mọi sai lầm và không khoan nhượng với sự độc ác, vô cảm...

Một bộ phim thật đáng coi, chỉ tiếc, về nhà lưng chừng không được biết tên phim…tên diễn viên tòan tiếng Ý nên cũng không nắm… chỉ biết nhân vật nữ chính là người đã đóng vai bà thầm phán trong phim Bạch Tuộc – Phần 3 …

         

P/s: Nguồn ảnh Google- chỉ mang tính minh họa

24 nhận xét:

  1. Hấp dẫn như đang xem phim á chị! Thanks.

    Trả lờiXóa
  2. Ui, chị đọc mà mê mẩn và ngơ ngẩn ...Cảm ơn Mập !

    Trả lờiXóa
  3. Hay quá ..chị yêu đôi tay người thư ký nhỏ bé kia thế không biết ... Đôi khi giữa những thất vọng ê chề ...đôi tay nhọc nhằn , nhỏ bé kia bỗng thành một niềm an ủi và ...đôi khi hạnh phúc của kẻ tìm lại con đường mình đi ..lại chua cay đến xót lòng M hén .

    Cuộc đời quá đi chứ , phải không ...?

    Trả lờiXóa
  4. Mập không giỏi kể chi tiết... nhưng gương mặt người nữ diễn viên chính thì tuyệt vời... nhất là đôi mắt, ngay cả trong lúc tuyệt vọng nhất, mệt mỏi nhất trước "Thói đời" nó vẫn ánh lên câu "tôi không đầu hàng"...
    Lạ cho "mặt sắt" Mập, vẫn thỉnh thỏang thấy mắt mình ươn ướt... thấy lòng mình ít nhiều hả hê vào cuối phim... nên viết entry này để tự hỏi: Phải mình, mình ra sao?

    Trả lờiXóa
  5. Hehe, em ráng viết cho thiệt cô đọng, sợ làm mọi người chán thì uổng cho cái phim... nhưng thiệt là may cho em khi được xem một bộ phim tử tế... để nhắc mình đừng tha hóa thêm...Chị à...

    Trả lờiXóa
  6. Em cũng yêu và cũng cứ hỏi: Sao người ta diễn mà như đời thật, còn mình mang đời thật lên phim mà cứ..tệ hơn diễn là sao?

    Trả lờiXóa
  7. Bởi vì mình ....hổng biết đó là ....đời thật !!! hà hà

    Trả lờiXóa
  8. Hay quá bạn ơi, mà không có tên phim làm sao mà kím coi đây ha.

    Trả lờiXóa
  9. Hồi hum bùn ngủ wa, còm một câu rùi đi ngủ. Zị mà khi ngủ lại cứ si nghĩ về chiện này hoài. Công nhựn là bạn có năng khíu kể chiện thiệt đó nhen.
    Cám ơn bạn giới thiệu một phim rứt hay.

    Trả lờiXóa
  10. Tui cũng tức, mà tức Chị Nga hơn, tui hỏi Chỉ tên phim, chỉ nói chỉ vặn lên bất ngờ cũng mất khúc đầu...

    Trả lờiXóa
  11. Là tui còn chưa nói hết được cái mức độ cảm động trong phim. Coi người ta đóng phim thấy ham...

    Trả lờiXóa
  12. Hay quá chị...!!!

    Em thích cái câu "Bạn sẽ làm gì? Nếu một ngày…" của chị! Có 1 chút gì đó ray rứt, 1 chút j đó như nhắc nhở...
    Cám ơn chị!

    Trả lờiXóa
  13. Mập coi xong phim là thấy tự nhắc nhở mình Em à... Mình rơi vào trường hợp này... thì sẽ tuyệt vọng đến đâu...

    Trả lờiXóa
  14. phim của mình không phàn ánh sự thật, mà nó làm ra để phục vụ mục đích của ai đó .. vì vậy nó không có cảm xúc thật, không thuyết phục .. tui nghĩ như vậy ..

    Trả lờiXóa
  15. Chính xác 100%... Nhưng phim nào chả có mục đích phải không Anh Hienminh, có điều đó là mục đích gì thì mới nên phim là vấn đề ta không giải quyết được... hén!

    Trả lờiXóa
  16. Dạ, em đọc những gì chị viết cũng đã tự hỏi mình như thế á chị :)

    Trả lờiXóa
  17. anh cũng tự hỏi ...có khi nào trên đường đời tấp nập, ta vô tình nhặt được bọc .. kim cương ... :)))

    Trả lờiXóa
  18. Đem đi bán mới hay là kim...giả
    tốn mớ tiền để mài...mới là thương...
    Hihi!

    Trả lờiXóa
  19. Vậy là em cũng mới xem xong 1 phim ko biết tên vì người "chiếu" hong biết, hay lắm, tức là kiểu kể phim, tức là mô-típ phim cũng không lạ nhưng vẫn thích những "nữ" hay ho như thế.

    Đa tạ Mập :))

    Trả lờiXóa
  20. Hay cực luôn, để hôm nào Mập rình coi nó chiếu lại Mập alo liền cho mọi người hen hen...

    Trả lờiXóa
  21. Sau khi xem phim, do chị chiếu lại, tự nhiên tôi nghĩ đến câu chuyện của các cháu bé đang nhiễm aids, đang khổ sở như nhân vật nữ trên phim để đi tìm một ngôi trường, không biết các bé có nhận được một bàn tay của một người bạn nào không, các bé có đủ nghị lực như nhân vật nữ, có được may mắn không bị bệnh..... những câu hỏi không có lời giải, vì cuộc đời cũng chẳng phải là phim. Có lẽ các cháu cũng chẳng cần vạch trần điều gì, tôi nghĩ người phụ nữ trên phim của chị chiếu cũng vậy, chỉ đơn giản là họ thật sự đã tìm và thấy một nơi hạnh phúc dành cho họ.

    Trả lờiXóa
  22. Cái hạnh phúc giản đơn mà tôi hiểu từ ánh mắt hài lòng của người phụ nữ vai chính trong phim cũng như Anh nghĩ: Họ hạnh phúc vì vẫn tìm thấy lòng tốt, người tốt nới cuộc đời... ít thôi...so với cái gian giảo, lọc lừa, nhưng cũng đủ để giúp họ đi tới...

    Trả lờiXóa
  23. Lùc E coi đến phân nữa entry, E đã lờ mờ đoán ra cô gái đó không bị Sida, chỉ do một sự nhầm lẫn .... ( nhưng lại là một sự sắp đặt )

    Nhưng đúng là nội dung của phim rất là sâu sắc và nhiều điều phải học từ nó...
    E hok biết sẽ có thật ngoài đời như vậy hok, hay chỉ là trên phim mà thôi

    Cám ơn Mập cho E coi bộ phim rất hay

    Trả lờiXóa
  24. Vậy mà Mập đăng ký với nhà đài làm biên tập viên kể chuyện đim phia, nhà đài trả lời ngắn gọn: Con lạy má!
    Thía là "má" biến lun!
    hehe!

    Trả lờiXóa