Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

Entry for 07 November, 2010- Bạn đừng làm tôi sợ nữa nghen...

…Ta nợ, còn nợ bạn bè. Từng giọt cà phê đắng môi…

Hơn 6 giờ tối, Bạn gọi điện hốt hỏang: Mập ơi! Em mới bị té xe, bất tỉnh gần Lai Vung… Nghẹn mất khỏang mươi giây, là đến tôi hốt hỏang: Sao…sao rồi… bây giờ có làm sao không, để mình gọi cho Chị nghen... Dạ thôi, em gọi T.N ra rồi, em bị vướng cái gờ chân cầu nên té lăn ra, cái xe honda đè lên, em bất tỉnh luôn…mấy ông xe ôm gần đó a ra khiêng em vô quán…Nghe cái giọng dần dần tỉnh rụi của Bạn một lúc, tôi mới có thể bình tĩnh lại. Bình tĩnh mà nhận ra cái tay cầm điện thọai của mình run run… Bạn nói, không biết sao vừa tỉnh lại, em hỏang quá, gọi cho tụi nhỏ xong là nhớ liền đến Mập, nhớ hồi Mập bị xe đụng, chắc thông cảm với tình cảnh em bi giờ… giọng Bạn đã tíu tít trở lại với điệu cười há há quen thuộc… tôi cũng ráng hòa theo giọng cười đó nhưng trong lòng thấy cứ lo lo. Phải dặn đi dặn lại Bạn ngày mai cớ gì cũng phải đáo qua bệnh viện cho người ta coi sơ…

Buông máy rồi mà tôi ngồi một hồi bần thần. Bần thần khi nghĩ, từ chỗ bị đụng xe lên đến chỗ tôi là cách nhau mấy trăm cây số. Là có thể mưa tầm tã nơi tôi mà vẫn ráo khô nơi Bạn. Là còn có chung quanh đó nhiều người cho Bạn gọi về nhưng Bạn lại nhớ đến tôi. Có lẽ không chỉ nhớ vì lý do “đồng bệnh tương lân” như Bạn nói, có thể vì mệt, vì đau, Bạn nhớ đến tôi như một chỗ để dựa đỡ những …bầm dập đó. Nhớ đến mà cũng biết tôi quá xa để có thể làm gì… Tôi nghĩ như thế, để tự dưng nghẹn lại trong một khắc, nhớ về những lúc ta hờn giận nhau. Thấy sao cái có-không đó nó vô thường làm vậy. Hôm tôi bị đụng xe gần đây, thằng Bờm vừa treo note, người gọi điện thọai đầu tiên cho tôi cũng là Bạn. Rồi thay tôi, Bạn thông báo đi khắp nơi để “trấn an dư luận” và “làm cho rõ” một thông tin cần nói lại: Mập M không sao, taxi có sao tôi nhớ về hết thảy những điều này để thấy tôi vẫn nợ Bạn một lời cảm ơn và xin lỗi, Cao Nguyên… Bạn hay để ở nhà tôi những cái “còm” mà Bạn vẫn tự nhận là “trớt wớt”, Bạn cũng hay vào ra nhà tôi, nhiều khi chỉ để tôi biết Bạn có đến chơi. Còn tôi, vẫn “được khen” là người “rộng bụng”, là “hào sảng”, nhận ra từ ngày bị Bạn giận rồi sau đó giải tỏa hiểu lầm, tôi chưa bao giờ qua lại nhà Bạn. Chưa qua lại vì cứ cảm thấy trong lòng mình một "sao đó" về nhau...

Nghĩ ra được chừng này chuyện, là cũng đủ để tôi cũng bần thần, mà là  bần thần đỏ mặt. Tôi cứ nghĩ nếu hôm nay Bạn không may mắn vậy, thì có kịp cho tôi nói những lời này hay không? Không chỉ với Bạn, với những người tôi đã và đang câu mâu hờn giận, thì cuộc đời ngòai kia, phải chăng sẽ có những khỏanh khắc mà chỉ khi mất rồi ta mới ngồi lại với những “giá mà” đầy ân hận…May mà...thật may quá cho tôi...

Nên để nơi entry này cho Bạn-Cao Nguyên-một lần nữa, lời xin lỗi và cảm ơn… Nhưng vẫn nhắc Bạn, nhớ phải đi viện cho người ta xem, Bạn đừng chọc cho tôi phải mần entry …sến … chảy nước như thế này lần nữa nghen…

 

 

 

 

23 nhận xét:

  1. Rồi! Cúng xôi gấc, chè hạt sen. Hú hồn.
    Bởi đã nghiệm ra những điều MM viết từ entry này, mà P không giận hờn ai hết. Thích hay không thích? Thương hay không thương? Chơi hay không chơi? Vậy thôi! Không giận, không ghét ai hết.
    Sống mỗi ngày đều như ngày cuối trong đời, sẽ chẳng bao giờ phải ân hận, dù chỉ ân hận vì một điều chưa kịp nói, nỗi buồn chưa kịp vơi.
    Ngủ ngon và thanh thản nha M

    Trả lờiXóa
  2. Em mệt, ê ẩm nửa người bên té mà không ngủ được, em chờ coi em có mắc ói hông để mai vô viện chụp hình cái đầu. Ngày thường em hay mắc ói nhưng bi giờ em sợ mắc ói lắm, mà em thao thức hoài....
    Mai sẽ kừ há há thôi mà. Mập yên tâm. Trước khi em bay thì em sẽ uống cà phê zí Mập.

    Trả lờiXóa
  3. Ôi trời, vậy là vụ chuẩn bị hai đôi giày cho chuyến đi bão táp này sao?
    Mong là tai qua nạn khỏi, CNB ơi! hug

    Trả lờiXóa
  4. Em làm hồ sơ tốt nghiệp. Được loại giỏi á chị. Vui lắm. Mà em té trầy đôi giày mới rồi. Hic.

    Trả lờiXóa
  5. Em cũng là cái đứa nợ như chúa chổm nè chị, biết nợ mà sao vẫn cứ nợ.
    Hôm nay em mới ghé sang chị nè, cũng vì nợ nên hỏng ám ngó cái bản mặt em qua, giờ vào đọc xong cái entry naỳ em chaỷ nước tùm lùm, nhìn chén tạc chén thù nhỏ dãi áh. Hìhì...

    Mong bạn chị mau chóng lành lặn mạnh khỏe đặng còn....đòi nợ nhau chị nhé!

    Trả lờiXóa
  6. Chắc là bạn không sao rồi ...bằng chứng là còn nhớ M ngay lúc đó .
    Bạn bè thì thế thôi mà , khi ta hiểu và chấp nhận nhau mọi chuyện trở nên bé tí ...không sao hết M héng .

    Trả lờiXóa
  7. Mong là chị không sao nhé chị Cao nguyên!

    Trả lờiXóa
  8. Trong những lúc hoạn nạn mà chợt nhớ đến một người để gọi, dù chỉ để được nói vài câu, cũng thiệt ấm lòng hen chị.

    Hihi, em vẫn nhớ một câu ấn tượng của bạn ấy về chuyện "taxi có sao" :))

    Trả lờiXóa
  9. Pink à, ngủ ngon chưa từng thấy và em thấy nhẹ nhàng rồi Pink...

    Trả lờiXóa
  10. Hehe, ngày thường hông mắc ói mà bi giờ mắc thì có hai trường hợp:
    1-Như hôm wa Mập nói với CN, cái cần mất nay đã mất ( hihi!)
    2-Phải đi chụp cái đầu hén...
    Nhưng dù ói hay không ói thì vẫn phải vào viện cho người ta xem trước khi bay, hén!
    Ổn rồi, ôm cái coai!

    Trả lờiXóa
  11. Hehe, cho ôm cái coi em nhỏ... thấy em sang nhà, mừng quá, hy vọng mọi chuyện đã êm, cố nhé..
    Cảm ơn em...

    Trả lờiXóa
  12. Hihi, Gió : ta nên có nhiều kẻ thù, vì người yêu ta một ngày kia sẽ thôi nhớ đến ta, chứ kẻ thù thì hông bao giờ w ên ta...
    Chắc CN còn ê chưa sang đọc câu này, nên em dzọt lẹ đơi!!!!! hí hí!

    Trả lờiXóa
  13. Há há! vẫn cười được như thế, hy vọng không sao Ròm, hoặc là có sao nặng lắm... Chạy!!!!!

    Trả lờiXóa
  14. Hihi, bữa đó nhờ CN, taxi lên giá wá trời...hehe!

    Trả lờiXóa
  15. Cảm ơn MM vì entry này , chị đọc nó trước khi đọc note của Cao Nguyên về vụ té xe ( đọc lúc nửa khuya....qua Inbox) , tự nhiên ứa nước mắt và thấy thương hơn cả ...hai cô em "đặc biệt" này....( cũng hổng biết tại sao )...... .

    Trả lờiXóa
  16. Vì Chị thấy trên đời mà còn man mát như hai đứa em này nghĩa là ....hàng độc, hihi...
    Cảm ơn Chị quá, chịu đựng tụi em bao lâu nay...

    Trả lờiXóa
  17. Đầu tuần thanh thản nha Mập . Chị chuẩn bị đi mần đây !

    Trả lờiXóa
  18. Làng blogger thay nhau gặp nạn từ hồi nhỏ MapM đụng taxi tới giờ hay sao áh, hihi. Anh Năm cũng mém xuôi âm phủ, chỉ hụt chết nà. Hix

    Trả lờiXóa
  19. Dạ, cảm ơn Chị! Chị đi mần cũng vui hen Chị!

    Trả lờiXóa
  20. Hic, Anh Năm chuyển họ Đổ tên Thừa hồi nào dạ???? hehe!

    Trả lờiXóa
  21. Hừ. Hừ. Chôm về giựt note chơi....

    Trả lờiXóa
  22. @Mập:
    Mình may mắn được quen biết và làm bạn với Mập. Vẫn biết bạn là người hào sảng và có lòng với bạn bè, nhưng thiết nghĩ nhiều khi mình không nên phí nước mắt bởi những điều phi lý. Thí dụ: Dân Việt Nam không nên nhỏ nước mắt khi PolPot chết...:)

    Trả lờiXóa
  23. Anh Yenson, ha ha, xin lỗi Anh hôm nay em mới đọc thấy cái còm này. Cười tức bụng muốn chết. Và em biết có người sẽ muốn chết vì tức trong bụng khi đọc được nó ngòai em...
    Cá sấu vốn nhiều nước...mắt, anh vừa nói vậy phải không? Hà hà!

    Trả lờiXóa