Chị lên ti wi…
Khác với vẻ rổn rảng thường ngày , giọng Chị trong điện thọai nghe lạ hẳn, ngường ngượng, e lệ …Cả nhà nhớ coi HTV7 tối nay , Y. lên tiwi…Thế là ăn cơm sớm hơn thường lệ, mọi người xúm xít quanh cái “chiền hình” coi Y. mần cái chi trên đó và …thất vọng não nề với 10’ xuất hiện nhanh hơn điện xẹt để nói về uốn ván rốn ở trẻ sơ sinh và cách phòng ngừa. Chị đứng đó, nghiêm nghị như đang …trả bài, và trả thuộc…như cháo. Bởi sự nghiệp bác sĩ của Chị từ ngày ra trường năm 87 đến nay là gắn với lọai bệnh này. Tiwi xẹt wa cảnh Chị đang “nắn bóp” cho một em bé sơ sinh đang điều trị. Bé nhìn thì thấy thương nhưng Chị thì nhìn lại thấy…ngượng. Má Nga cứ lắc đầu chép miệng: Y. “diễn” dở wá…bao nhiêu cảnh sinh động hơn, rùng rợn hơn khi cấp cứu uốn ván sao không quay? Mẹ phản bác liền: Tin sức khỏe đâu phải phim hình sự. Tôi quay sang Bố: Cụ ơi, gái cưng của cụ lên tiwi, cụ thấy sao? Bố cười ỏn ẻn không trả lời, chắc không nhận ra bà Thạc sĩ Bác sĩ kia là con gái mình…
Chỉ có tôi chú ý đến hai bàn tay Chị. Đó là hai bàn tay đã chăm bẵm, bế ẵm hai đứa con và nhiều đứa cháu. Em dâu sanh lần đầu, Chị đứng cạnh vị bác sĩ quen để an ủi và nâng đỡ em. Đến lúc em sanh đứa thứ hai, Chị đi học xa không ở gần được thì nhờ ngay cô bạn điều dưỡng giỏi nhất lấy phép 1 tuần nuôi đẻ em giúp Chị. Đó là hai bàn tay khi mẹ nằm viện hai tuần liền đã tắm gội, nâng giấc trong lúc chị và em phải đi dạy học không vào được ban ngày. Đó là hai bàn tay khi chị cả bị đụng xe, Chị đã dành 2 đêm cuối còn ở Việt Nam trước khi sang Úc để vào Chợ Rẫy canh thay cho cả nhà và gởi gắm bác sĩ. Đó là hai bàn tay khi tôi nằm một chỗ sau tai nạn, đã lau rửa, vệ sinh cho em hàng ngày mà ngay sau đó vẫn có thể ngồi ăn ngon lành một lon cơm nguội ngắt để em khỏi áy náy. Đó là hai bàn tay xoa vuốt, chăm bẵm cho người mẹ chồng đã 10 năm nay nằm liệt. Đó là hai bàn tay chưa bao giờ từ chối thăm bệnh, cho thuốc bất cứ một người thân sơ quen biết nào khi họ cần tới. Và đó là hai bàn tay đã lao động cật lực làm thêm ban đêm trong vai trò một hộ lý ở Úc để có thêm chút tiền gởi về giúp bố mẹ sửa nhà ( trong khi ban ngày là một nghiên cứu sinh thạc sỹ).
Tôi chú ý hòai đến 2 bàn tay chị trong 10’ ngắn ngủi Chị lên tiwi, để thấy mừng vì hai bàn tay đó không có bất kỳ món nữ trang nào. Nghề nghiệp không cho phép mà…như Chị nói, đó là dấu hiệu của việc Chị cũng không có…phòng mạch tư. Không có để khỏi mệt mỏi chạy theo những nhu cầu tiền bạc cứ ngày một đẻ số : Hôm nay có 10 đồng thì ngày mai muốn có 11 đồng, để tòan tâm ở nhà ‘ruồng bố” mọi người ngồi vào mâm cơm trong bữa tối đông đủ gia đình. Không có để thỏai mái nói chuyện với con, với chồng, để học đủ các môn các con đang “ đánh vật”, để giao lưu và nắm bắt những thay đổi dù rất nhỏ ở mọi người để điều chỉnh và quan trọng hơn, như Chị nói là mình tự điều chỉnh chính mình…
Tôi nhìn rất kỹ Chị mình trên tiwi, nhìn kỹ hai bàn tay của Chị, công bằng mà nói rằng Chị giờ đã béo lên, không đẹp gái như những “minh tinh” khi “lên ảnh”, hai bàn tay chị nổi nhiều gân lắm rồi, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào chúng, tôi cảm nhận được một sự che chở hết sức thâm tình, hết sức ấm áp…
Và có cả một chút tự hào về người chị ruột rà của mình trên tivi, hôm nay…niềm tự hào chưa bao giờ được nói ra dù đã có Chị ở cạnh bên gần nửa thế kỷ …
Chị tôi lên tiwi không đẹp như người ta …hic !