Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Entry for 10 November , 2011 - Entry post lại- món quà cho Đà Lạt...của Tôi

GÓI NHÂN GIAN

Mỗi năm, khi nôn nả tìm về thành phố cao nguyên này, tôi đồng lúc cũng nôn nả cân, đong, đo, đếm cảm giác của mình về cái nơi chốn chất chứa quá nhiều kỷ niệm. Hơn thế nữa, tôi lại đóng một vai trò mà khó ai từng qua: tự tay mở gói buồn vốn đã được niêm phong và cất kín. Mở, để mọi nỗi niềm tự do lan tỏa, tự do hành hạ tâm can tôi, tự do phát huy hết sức mạnh tàn phá của nó. Tôi là thế ...

Nẻo nhớ, ừ, chỉ là một vuông cỏ xanh bé xíu trên bạt ngàn đồi đất vậy mà ẩn chứa quá nhiều. Buổi chiều đến đây, ngồi xuống "chiếc thảm xanh" này dõi mắt ra xa, ta có cảm tưởng thu được hết thành phố vào trong tầm nhìn. Chiều cao nguyên có sương giăng, cảnh vật nào cũng hư hư ảo ảo, vậy mà chẳng hiểu sao trong tôi mọi thứ lại hiển hiện quá rõ ràng: đêm lửa trại cao nguyên chập chùng tiếng guitar mời gọi, những ly rượu sủi bọt chuyền tay, tiếng hát ai khàn khàn, ray rứt: Môi nào hãy còn thơm cho ta phơi cuộc tình ...

Mỗi năm tôi mở gói buồn bằng một cách khác nhau. Cách thì khác song nỗi buồn thì vẫn cũ một cách đáng sợ. Đáng sợ nhất là tôi đã biến mọi chuyện "buồn khóc" thành ra "buồn cười". Nụ cười mà khi nâng ly cùng người bạn cũ, tôi vẫn không thể hiểu sao nó lại có thể nở ra. Cũng có nhiều khi cái tận cùng này lại mở ra cho một cái tận cùng khác, ừ thì đó là cuộc sống... Mỗi cái ổ gà, mỗi con dốc cũng nhắc tôi nhớ rằng: Mới đó, mới đó... Thật tội nghiệp cho tôi, có ai bắt tôi nhớ đâu, khốn thay tôi lại cứ nhớ. Chẳng ai yêu cầu tôi nhắc, khổ thay, tôi lại cứ đa đoan. Nhớ rồi nhắc, hình như đã là những từ được quên sạch trong thế giới lắm biến dời này...

Nẻo nhớ , ừ chỉ là ly rượu trắng trong suốt như dòng nước mát, chẳng hiểu sao vị cay cứ còn đến mãi hôm nay. Tôi cứ nhớ mãi đến tiếng cười chếnh chóang bên ánh lửa trại của lũ bạn ngày xưa. Nhớ mãi có tiếng ai vụt cất lên một bài hát lạ: Chim sáo giờ về phương nao, chiếc áo giờ vào tay ai? Chim sáo sổ lồng bay xa, chiếc áo gởi dòng đục trong ...

Để đến bây giờ chỉ còn sót lại mình tôi như chiếc bóng chập chờn của quá khứ ngây ngô, chịu khó ngồi gom lại từng mảnh buồn riêng lẻ thành một mảnh buồn chung, và đặt tên cho nó ...

Tan về đâu về đâu , những nụ hoa ngày ấy ...tan về đâu về đâu ...

(Nhạc Phú Quang)

 

15 nhận xét:

  1. Rưng rưng nỗi nhớ , người ..."yêu dấu"
    Đeo đẳng đời ta , nhớ...ngậm ngùi !

    Trả lờiXóa
  2. Đà lạt lúc nào đó...
    Như sương giăng quanh nhà
    Đà lạt lúc nào đó...
    Xa như ai và ... ta

    Trả lờiXóa
  3. Chut! MậpM cần gấp bốn hộp khăn giấy!

    Trả lờiXóa
  4. M ý nha ...làm ĐL trở mình mưa sùi sụt ...!

    Trả lờiXóa
  5. Gói nhân gian có nhẹ đi theo thời gian không vậy chị?

    Trả lờiXóa
  6. Hôm nào mở gói vui xem thế nào đi chị.

    :D

    Trả lờiXóa
  7. Cũng tùy gói nhân gian í có ít nhìu dân"Gian", bạn nhỏ ạ.
    :-))

    Trả lờiXóa
  8. Hôm nay thăm lại Đà Lạt, bên cạnh những kỷ niệm xưa được khơi gợi lại, nhỏ sẽ nhận thêm những kỷ niệm mới nguyên, đằm thắm và tuyệt vời hơn thế nữa, để gói nhân gian lần này chỉ chứa những tiếng cười thỏa thuê, mỹ mãn...
    Nhé.

    Trả lờiXóa
  9. trời ơi, vui không thể tả, cười sặc sụa suốt đêm và Đà Lạt dậy sóng Chị à...

    Trả lờiXóa
  10. Với một người ...nhỏ nhen như Mập, quên để nhẹ là chuyện bất khả thể...

    Trả lờiXóa
  11. Không, chỉ có mình Mập bùn, còn ai cũng vui... nên sau đóMập cũng vui... hehe!

    Trả lờiXóa
  12. Và được chia sẻ Chị à. Cảm ơn các Chị!

    Trả lờiXóa
  13. Trời ơi... nhà mul này tòn nhà thơ hông à...

    Trả lờiXóa