Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

Entry for 19/11/2011 - Tiễn Bạn ra phi trường...

Bạn cũ, quen xưa…

          Bạn về chỉ được 17 ngày, 17 ngày cho 17 năm …lâu không gặp. Lâu không gặp vì ở rất xa nhau. Lâu không gặp vì Bạn chỉ có e-mail và 1 cái account trên Twitler mà mình không vào được. Cho nên, khi Bạn về, ngỡ là cái khỏang cách địa lý đã bị xóa thì tay sẽ bắt, mặt sẽ mừng và ôm nhau thật chặt, hóa ra không. Hóa ra không vì máy bay mùa này delay liên tục, Bạn về đã quá khuya, không muốn ai phải vất vả đi đón, vả lại, rạng sáng Bạn đã chạy về quê. Ở quê, Bạn chưa kịp lên, thì mình đi hội Dã qùy, Bạn phải đưa gia đình đi du lịch cùng một chuyến. Cũng là cách- như Bạn nói – giúp kéo mọi người lại gần nhau. Rồi mình về, rồi Bạn cũng về. Thế nhưng, tuần công việc với “trăm thứ bà dằn” kéo mình mê mải. Một buổi tối cà phê với mình mệt mỏi và Bạn nao lòng không chèo kéo, hình như, cái khỏang cách ngỡ đã gần, lại vẫn như cũ, vẫn xa…

Bạn cũ, quen xưa…

          Đêm qua, sau một ngày và những buổi nhậu lướt thướt làm mình …đuối như trái chuối, mình vẫn ráng đến quán Karaoke này cùng Bạn và gia đình. Mọi người ăn, uống, hát… mình nằm dài lừ đừ và Bạn kéo sát ghế ngồi bên han hỏi. 7 tiếng đồng hồ trôi qua nhanh không tưởng, 7 tiếng cho cuộc gặp sau 17 năm hình như quá đủ mà vẫn như chưa. Ta nói và nghe, nghe và nói với nhau nhiều việc. Có việc chủ đề rõ ràng, có việc mông lung… mình không rõ liệu rồi 17 năm nữa còn có cơ may nào gặp lại, và gặp lại không biết có còn đủ sức gọi tên nhau, nhưng vẫn thấy những gì mình nói trong 7 tiếng đó, là một câu chuyện rất gần. Gần đến nỗi, thỉnh thỏang Bạn ôm xiết mình và mình thỉnh thỏang rúc vào lòng Bạn giấu nước mắt. Ta là bạn bè có hơn 30 năm, trong khỏang thời gian đó, đã hơn 20 năm xa cách nhau. Vậy mà, mình vui mừng tin rằng, ta vẫn chỉ là 2 đứa bé con khi gặp lại. Và luôn tin rằng, vẫn sẽ là 2 đứa bé con ngày ấy cho dù có thêm nhiều lần 17 năm sau…

Bạn cũ, quen xưa…

          Bạn đi nhé, thượng lộ bình an và hanh thông trong mọi việc. Cuộc đời không cho ta cái bánh hạnh phúc nào hòan hảo cả đâu. Và cái bánh ở đâu thì cũng vậy thôi. Nguyên liệu có khác,

công thức có lạ, thì vẫn chỉ có một vị mà ta nhấm nháp như nhau ở khắp nơi. Bạn yên lòng, mình giờ vẫn sống tốt, cũng như mình yên lòng thấy Bạn không lơ ngơ như lần gặp trước ( Hay có thể, gặp nhau ít quá Bạn không nhận ra mình đang sống rất dở, và mình không thấy Bạn vẫn …lơ ngơ?). Dẫu vậy, cái mình yên lòng nhất, đó là, những gì ta dành cho nhau ít ỏi trong lần gặp này, vẫn tràn trề một thâm tình không mất được…

Bạn cũ, quen xưa…

          Bạn đi nhé, đừng khóc, cũng như mình nói mình nín rồi… Yêu Bạn rất thật và thật thà, như mình muốn có…Bạn ơi!

          Hoa và một khỏang không thanh bình tiễn chân Bạn


Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

entry for 20-11-2011 - Một ngày, một nghiệp dĩ, một Nghề...

 

Mực đỏ…

          Là tự Tâm – đó là lời tôi muốn nói cùng Em trong sáng hôm nay, đồng nghiệp trẻ, khi Em cầm tờ báo đọc, và hỏi: Nghề mình đa đoan vậy sao cô? Rằng: không biết tụi em có thể theo nghề dài lâu? Và tôi, bằng vào chút ít chiêm nghiệm tự lòng mình, với xấp bài kiểm tra chấm hộ đồng nghiệp trước mặt, đã bắt đầu nói với Em về Mực đỏ, về những con điểm và những dòng phê của Thầy Cô dành cho học sinh.

          Đó không đơn thuần chỉ là những con số định lượng và thêm một vài dòng phê định tính. Đó là những gì người Thầy trăn trở rút ra cho việc truyền thụ của mình và băn khoăn hay mừng vui cho sự tiếp nhận của trò.

          Đó không chỉ đơn thuần là cái gởi đến mà còn là nơi nhận về.  Ta đưa đi một dòng trong lành, tất sẽ nhận lại nhiều hơn xác suất phần quả ngọt và ngược lại. Những con điểm phóng bút và những con chữ phóng tâm chưa cân nhắc, dâu biển sẽ khó lường. Ở đó, con đò mà ta đưa các em qua sông, chắc sẽ tròng trành mà không phải chỉ vì sóng gió.

Mực đỏ…

          Là tự Tình– đó là lời tôi muốn nói cùng Em trong sáng hôm nay, đồng nghiệp trẻ, khi Em nhận đóa hoa cài áo của học sinh mà nét mặt rất hững hờ. Tôi đã có 27 lần cùng vui buồn ( mà hình như vui ít, buồn nhiều) trong ngày mà ta gọi là Ngày cho Nghiệp Dĩ. Thế nhưng, bất cứ đóa hoa nào dù thật hay giả, tươi tắn hay hơi úa màu mà học trò mang lại, Tôi cũng đón nhận bằng tất cả tình cảm của mình.

          Đó không chỉ đơn thuần là những đóa hoa “thủ tục”. Đó là bài học đầu tiên trong một chuỗi những bài học về cách sống mà ta mang đến cho học sinh mình thông qua những câu, chữ mênh mang. Người ta hay hô hoán cái gọi là “kỹ năng sống” hiện nay quá thiếu nơi người trẻ. Tôi chưa kịp nói với em, tôi thích dùng chữ “cách sống” nhẹ nhàng. Và với tôi, không thể có một cách sống đúng, khi học sinh nhận được gì từ cái đáp trả hờ hững nơi Thầy cho tình cảm tinh khôi của các em?

          Đó sẽ là gì, nếu học sinh được phép nán lại nơi sinh hoạt của người Thầy sau ngày lễ hội? Hàng trăm tấm thiệp được để lại một cách cẩu thả, khi người ta hình như chỉ “kiểm” cái “ruột” chứ chưa “tra” những câu chữ mà phụ huynh hoặc các em học sinh trang trọng dành cho mình. Tôi biết mình gàn dở, song không có một cái thiệp nào đưa tới mà tôi không mở ra, đọc chữ và tặng lại cái phần vật chất mà theo tôi là rất không nên đến với người Thầy hôm nay. Tôi chưa bao giờ sống bằng không khí, nhưng nhiều khi cũng biết nhủ: Mình vẫn cần không khí hơn tiền…

          Và …

Mực đỏ…

          Với tôi còn là dấu ấn được đóng bằng “triện son” hay “vết tím” trong lòng học trò rất dài lâu…

Khi…

          Vết mực ấy được cho đi tự chính cái gọi là Nhân cách lương sư

 

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Entry for 11-11-2011- Tôi lại chất thêm vào ký ức một gánh ân tình...

 

Tôi để lại Dốc Hoa Vàng một mùa Thương Nhớ

Để lại một hẹn hò cho hạnh ngộ ngỡ là mơ…

Nín thinh…

Hội Dã Quỳ ơi, em còn có thể làm khác đi sao, khi xe dừng, cửa nhà mở, bố mẹ, anh chị, các bạn thân ùa ra đón, ríu rít han hỏi: Mệt không? Vui không? Nhậu nhiều không? Em không thể trả lời với từng ấy nôn nao rằng: Mới tối qua, giờ này, khi ngồi xếp đồ vào túi xách chuẩn bị cho ngày về hôm nay, Em – giống y như Tý, Lu, Su Bờm của hôm hè, nhưng to đùng như một con gấu mẹ vĩ đại –đã mấy lần chực…khóc. Em không thể trả lời rằng sáng hôm nay, phải mất nhiều lá chuối lắm, em mới nút được hai cái bình nước mắm chực chờ xịt ra khi còn ở …cuối dốc, khi ôm giã từ Chị Thu Nhân, Chị Bùi Trân Thúy, bé Quý An. Nhưng khi đã yên vị trên xe, nhìn Chị Minh An rươm rướm quay đi, thì em cũng không kềm chế nổi. Cái mồm tía lia của em bỗng chốc câm bặt suốt trên đọan đường từ đó ra đến bến xe… em làm gì để có thể khác đi? Ngoại trừ chuyện “ dám” tuột xuống xe và…ở lại. Ngay con nhỏ Chụt “bắt cằn” đời cũng cảm thán lúc em chở Hắn ra chợ lấy hình rằng: Hic, sao ngày vui wa wá nhanh… mà lại sắp bắt đầu những ngày rất… wạu!

Nín thinh…

Em còn có thể làm khác đi sao, vào lúc tờ mờ sáng của ngày hôm kia, Chị Minh An với cái đèn pin bé xíu đứng đón từ đầu dốc Hoa Vàng. Kêu thất thanh khi thấy xe quay lui mà không ngừng lại. Chị sợ như là xe sắp chở tụi em …dông mất.

Em còn có thể làm gì khác đi chuyện… nín thinh, khi vào nhà, an vị một cái, là con nhỏ Chuột nhảy tót lên cái giường êm và ấm đánh một giấc, còn em và chị Gió bắt đầu cuộc …tám bất tận với Chị Minh An bên bàn cà phê bốc khói, thơm lựng. Rồi sau đó, cả đám nháo nhào ra sân nhà khi Đà Lạt đãi người tri ngộ một tinh mơ mờ sương chập chùng đồi núi như tranh vẽ.

Em sẽ chỉ còn biết nín thinh, khi hửng nắng một chút là bánh căn, là ngao du sơn thủy đánh một vòng từ đèo Prenn sang Mimosa để mê mải với những vạt qùy vàng rộm đúng mùa. Nín thinh và chỉ có nhóp nhép trong bữa trưa Violet chỉ có 4 người mà …ầm ầm một góc tĩnh lặng của một hoa viên mênh mông. Em sẽ chỉ còn biết nín thinh khi trưa đến, Chị Quan Thư và Chị Diệp cặp dốc với những giỏ quà bánh mà nghe hai Chị hài tên từng món kèm…cân lượng đã thấy đời …đãi ta đến thế là cùng: Mấy chục đòn bánh tét chuối Chị Thanh Quế gởi, 6kg  cơm cháy, một kí hột bí rang và có cả một cái bánh nếp Tiều còn sót lại …cho em. Em lại tiếp tục nín thinh, trong chiều Đà Lạt ập một cơn mưa vần vũ đón chị Bùi Trân Thúy và Chị Ba Bến Tre. Đọc blog Chị Thúy mà “nổi da gà” vì nghĩ rằng: Thôi chết! với một người Chị nghiêm túc như vầy, Mập em chắc không còn đường… ba lơn. Thật không dè, chỉ trong vòng chừng nửa tiếng gặp mặt, Chị đã cho em “ngộ” thêm chân lý: Ba lơn tắc hữu danh hài trị… hehe! Nồi cháo gà bốc khói ăn với gỏi gà trộn, bánh tét chuối, rượu Martini… tối họp mặt - một bữa tiệc hổ lốn không theo trường phái nào- mà vui không thể tả, đã vậy, ngoài trời đổ mưa ầm ầm như tiếp thêm những nhịp cười vô tận. Sinh nhật tập thể diễn ra với những món quà rất độc đáo của Chị Minh An và Chị Ba Bến Tre. Ai cũng có phần, không chỉ phần trong quà mà cả phần trong những câu chuyện …tám cười đau bụng. Từ các Chị em học được nhiều ngôn ngữ mới, nào là “helo Văn Khoa”, nào là “kệ mother nó và die/see grandmom” hoặc “helo cho đủ 100 lần có người chứng, lời chứng” hay một chân lý "biết đủ là đủ" Hihi!. Nhìn các Chị ngồi kia, qua biết bao bể dâu, đa đoan trong đời sống, mà những câu chuyện mang đến cho mọi người là niềm vui bất tận, là những câu chuyện hài xứng tầm… đại gia, là những cấu véo, chí chóe nhau y như thời trẻ…, là những gương mặt tuy đã “sống hơi lâu năm” vẫn gợi nhắc một thời trẻ chắc là “siêu mẫu” cho dù chân không ai được dài (trừ em Chuột được đặc cách do có yếu tố …giày…dài, hehe!)

Nín thinh…

Em còn có thể làm khác đi sao, khi chỉ hơn 36 tiếng bên nhau trước khi chia đọan ra về, mà chúng ta đã kịp ghi lại nơi dốc Hoa vàng dấu ấn của một đêm lửa trại có nến, có hoa, có trăng và có …bếp than nướng thịt. Có cả 3 thứ rượu được khui ra và ai cũng nếm. Có những mối tình bây giờ mới kể, không biết có … gia giảm tình tiết theo thời gian hay không, nhưng lại rất chi dễ thương và đầy nét khôi hài. Cái dở dang bàng bạc trong những mối tình đó có đem chút ngậm ngùi nào không cho người trong cuộc? chắc có. Nhưng có lẽ, cái còn lại duy nhất mà em cảm được đó là không ai trong các Chị có chút chi ân hận đã cho đi tuổi trẻ của mình cho những gì đã chọn. Là cái nhẹ thênh thang của những người đã đạt tới vô vi trong chuyện dâu bể ở đời. Những bài hát mặc dù lung tung và đứt đoạn, một phần do …xỉn, một phần do ảnh hưởng của việc …gắp thịt đứt khúc, nhưng tràn trề gợi nhắc. Rồi những chuyến rong ruổi vào biệt thự Bạn Bè. Những bức ảnh nối nhau, những cái máy giơ lên ngắm nghía không biết bao lần. Cái xôn xao, nôn nao của những người “chưa kịp yêu mà đầu vẫn bạc” ( may răng chưa long) làm một em Sweden đẹp trai như Alain Delon “cắm cúi ra đi đầu không ngoảnh lại, còn lại sau lưng, mặc kệ mom…” hehe! Ẻm chắc phục lăn mấy Chị VN yamahavu nói tiếng Anh như gió mà hông bít là “vốn liếng”chỉ có 4 câu. Ẻm mà đứng lại nữa thì sẽ được nghe “tiếng Anh bản ngữ” chắc là…ướt w ởn…

 

Nín thinh…

Em còn có thể làm khác đi sao, khi sáng nay nghe bước chân nằng nặng đời cơm áo, lại phải hướng lòng mình về nụ cười nhẹ bỗng của Chị Quế, nụ cười dòn tan của Chị Thúy, Chị Thu Nhân, Chị Minh An… Nhớ đến cái chậm mắt của Chị Quan Thư bị tụi em xúm ghẹo, nhớ chị Diệp cười hiền lành trước cái tếu táo của lũ lau nhau đàn em, nhớ Gió nhỏ nhắn lách tách như con chim sẻ mê mải cho những bộ ảnh. Nhớ Chụt “anh hùng” down xuống cái dốc hiền trong khi Mập chỉ dám “up” lên. Nhớ bé Quý An hiền lành, mỏng manh e ấp hẳn trước một rừng các cô, các …dì “siêu quậy”…

Em còn có thể làm gì khác đi ngoài chuyện …nín thinh khi nhớ rằng mình chưa “dám” ăn bánh canh cua chị Thúy nấu ( vì sợ bị dị ứng là …tiêu đời …gái), và đứt ruột không dám nhận thêm phần bánh tét chuối vì vừa được quá nhiều…

Sáng nay, em vào trường tiếp tục …nín thinh là bởi vì, trời ơi, 3 ngày cười vừa qua đã làm cái …card sound trong họng em hư rồi…nên

HỘI DÃ QUỲ ƠI, EM BẮT ĐỀN CÁC CHỊ TỘI “CỐ Ý GÂY THƯƠNG NHỚ”

 


Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Entry for 10 November , 2011 - Entry post lại- món quà cho Đà Lạt...của Tôi

GÓI NHÂN GIAN

Mỗi năm, khi nôn nả tìm về thành phố cao nguyên này, tôi đồng lúc cũng nôn nả cân, đong, đo, đếm cảm giác của mình về cái nơi chốn chất chứa quá nhiều kỷ niệm. Hơn thế nữa, tôi lại đóng một vai trò mà khó ai từng qua: tự tay mở gói buồn vốn đã được niêm phong và cất kín. Mở, để mọi nỗi niềm tự do lan tỏa, tự do hành hạ tâm can tôi, tự do phát huy hết sức mạnh tàn phá của nó. Tôi là thế ...

Nẻo nhớ, ừ, chỉ là một vuông cỏ xanh bé xíu trên bạt ngàn đồi đất vậy mà ẩn chứa quá nhiều. Buổi chiều đến đây, ngồi xuống "chiếc thảm xanh" này dõi mắt ra xa, ta có cảm tưởng thu được hết thành phố vào trong tầm nhìn. Chiều cao nguyên có sương giăng, cảnh vật nào cũng hư hư ảo ảo, vậy mà chẳng hiểu sao trong tôi mọi thứ lại hiển hiện quá rõ ràng: đêm lửa trại cao nguyên chập chùng tiếng guitar mời gọi, những ly rượu sủi bọt chuyền tay, tiếng hát ai khàn khàn, ray rứt: Môi nào hãy còn thơm cho ta phơi cuộc tình ...

Mỗi năm tôi mở gói buồn bằng một cách khác nhau. Cách thì khác song nỗi buồn thì vẫn cũ một cách đáng sợ. Đáng sợ nhất là tôi đã biến mọi chuyện "buồn khóc" thành ra "buồn cười". Nụ cười mà khi nâng ly cùng người bạn cũ, tôi vẫn không thể hiểu sao nó lại có thể nở ra. Cũng có nhiều khi cái tận cùng này lại mở ra cho một cái tận cùng khác, ừ thì đó là cuộc sống... Mỗi cái ổ gà, mỗi con dốc cũng nhắc tôi nhớ rằng: Mới đó, mới đó... Thật tội nghiệp cho tôi, có ai bắt tôi nhớ đâu, khốn thay tôi lại cứ nhớ. Chẳng ai yêu cầu tôi nhắc, khổ thay, tôi lại cứ đa đoan. Nhớ rồi nhắc, hình như đã là những từ được quên sạch trong thế giới lắm biến dời này...

Nẻo nhớ , ừ chỉ là ly rượu trắng trong suốt như dòng nước mát, chẳng hiểu sao vị cay cứ còn đến mãi hôm nay. Tôi cứ nhớ mãi đến tiếng cười chếnh chóang bên ánh lửa trại của lũ bạn ngày xưa. Nhớ mãi có tiếng ai vụt cất lên một bài hát lạ: Chim sáo giờ về phương nao, chiếc áo giờ vào tay ai? Chim sáo sổ lồng bay xa, chiếc áo gởi dòng đục trong ...

Để đến bây giờ chỉ còn sót lại mình tôi như chiếc bóng chập chờn của quá khứ ngây ngô, chịu khó ngồi gom lại từng mảnh buồn riêng lẻ thành một mảnh buồn chung, và đặt tên cho nó ...

Tan về đâu về đâu , những nụ hoa ngày ấy ...tan về đâu về đâu ...

(Nhạc Phú Quang)

 

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

Entry for 08 November , 2011- Entry cho Lập Đông

Chớm đông chưa?

Vâng, vừa nãy…

Khi em xuống đường, tinh mơ phố 

Nhận ra khăn áo

Mỏng manh cài…

Chớm đông chưa?

Vâng, hôm qua

Khi em bước vào quán quen, người không có 

Nhận ra ly tách

Chỏng trơ buồn…

Chớm đông chưa?

Vâng, bây giờ

Khi em lướt thướt trong mưa, đường rất vắng

Nhận ra lòng mình

Cũng ướt mưa…

Chớm đông chưa?

Vâng, vừa nãy, hôm qua, bây giờ

Thời gian cứ như khúc phim, quay rất chậm

Em nhận ra mình

Không diễn xuông…

P/s: Nguồn ảnh google

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Entry for 29 October, 2011- Rồi từ đó, cũng nghe trong em, lòng đổ mưa...

Yêu rồi tình yêu sao chua cay… (*)

          Lấy lời bài hát này để minh họa cho một entry "họp bầy" nhiều niềm vui thì quả là không phù hợp. Nhưng có lẽ, cái gì quá đi là không tốt, nên để cân bằng lại cho cái hội off Đạo Tám ngày hôm qua 29-10-2011, đành phải chọn nó thôi.

          4h30 chiều, mưa Sài gòn ào ạt tuôn xuống…trên diện rộng. Một người ham chơi đã cảm thán trong bụng ( được bình chọn là lời than hay nhứt trong …tháng): Hic, chết cha, chắc …tiêu cái “sô” bánh canh òi! Bạn đó chỉ cảm thán sợ hụt ăn cái người ta mời mình, chớ đâu có nhớ ra mình cũng là “khổ chủ” của the second sô- sô Karaoke tiếp theo mà nghe hăm he là “hoành thánh bánh tráng” lắm. Trời không chiều lòng “người định xù”, đến 5h30 thì trời quang mây tạnh, và các “sô sĩ” cứ thế mà thẳng tiến địa điểm ăn-chơi thôi

          Đầu tiên là sô bánh tráng Trảng Bàng Hoàng Ty để “báo sĩ” Phương Nguyên “rửa sạch sẽ” mấy bài “đâm chọt” nhà nác từ chuyện đạo chích lộng hành đến chuyện đê bao mùa nước nổi. Ta nói, ăn hàng “đâm chọt” nó đã gì đâu, hehe!

Sau đó, thể theo nguyện vọng của Bạn Thủy Cúc - định thông qua những bài hát mang nhiều tâm…chạng vạng và ẩn chứa nhiều “chuyện đời tự kể” của các ca sĩ “tự phong” rằng mình chỉ …hát nổi khi vào …vài chai - sẽ khai thác được nhiều chuyện “thông cung” à lộn “thâm cung” để sắm bút trở lại viết Ký Sự Pháp Đình, nên cả bọn kéo nhau đi Karaoke. Đạo tám này thiệt là tòn người …”chí tệ”, nên điểm danh sơ khởi đã có tới 2 ca sĩ- tiền thân là tiến sĩ, một ..thuộc “tiền sử” và một thuộc “tư bổn dãy chit” đó là Chị Hậu Khảo cổ và May N tiến sĩ Lực phốp. Thành phần còn lại thì nghề nghiệp, cấp chức và bằng cấp vẫn không ( thể ) thay đổi theo thời gian. Chủ đề nhạc mênh mang, từ Cung Tiến, Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, Từ Công Phụng, Ngô Thụy Miên cho đến Y Vân, Lê Cát Trọng Lý… đều có đủ. May hát Tình lỡ nghe muốn cắn lưỡi, Chị Thủy Cúc hát bài hát chủ đề của entry này nghe không kém Thiên Trang – Thanh Tuyền …có những bài do tone quá cao, chị phải “trèo cao hơn nữa” để hát, rất ấn tượng… Đặc biệt Bạn Sương và Bạn Trớt Wớt, góp phần đáng kể trong việc tạo ra hai bài 100 điểm, mà sau đó …máy treo luôn, phải khởi động lại… hic! Không chỉ nhạc nội, nhạc ngoại cũng có như một trào lưu “ngoại ngữ là chìa khóa” mở ra cánh cổng thế giới ( mà “có đứa” ngoại ngữ dở ẹc đã “dám nói lén” là mở ra cánh cổng thế giới …bên kia, hehe!). Suối hát nhạc Pháp hay rụng rún, dù chữ chạy trên màn hình là chữ Việt… hehe!

 

 

         

 Karaoke đóng dần các cửa, sắp tắt đèn, hội “các ca sĩ bàn tròn” này mới chịu giải tán… Sáng nay mới 7 giờ kém, Bạn Phương Nguyên đã “hú” một tin nhắn: “toi qua choi vui qua. Ban PN truoc gio chua bao gio choi thoai mai nhu vay, luon lo langphai ve nha som nhu thoi tuoi teen” rồi nhẹ nhõm lên đường quảy gói về vùng lũ, coi lại chuyện đê bao, gởi lại mấy bịch mắm thái mần quà và mỉm cười nhớ về biết bao cái tình “trớt wớt” bạn bè dành cho mình và cho nhau…

 

          Cảm ơn Bạn Phương Nguyên đã đùm đề An Giang lên, cảm ơn Chị Thủy Cúc đã có “sáng kiến ngon hơn miến” cho việc karaoke luôn… Hoan hô bánh canh TRảng Bàng làm trơn giọng, hoan hô mực ngậm ớt cay mún sặc, hoan hô bia bọt, hoan hô…những tấm lòng trào hơn bọt bia… hehe!

 


Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

Entry cho ...đầy tháng Chị ... nhân tìm được sách quý...

Để Công Lý mãi xanh…

          Trước khi quen biết Chị qua blog, và trước cả khi được gặp Chị ngòai đời, tôi và gia đình biết Chị qua những bài viết Ký Sự Pháp Đình ( KSPĐ)  trên Báo Tuổi Trẻ. Năm 1996, Nhà xuất bản Trẻ xuất bản cuốn Ký Sự Pháp đình – tập 1 và phải đến 2 năm sau – năm 1998 -  cuốn Ký sự Pháp đình tập 2 mới được tiếp tục ra mắt độc giả. Cả hai cuốn đều có trong tủ sách gia đình nhà tôi, với lời đề tựa của “thủ thư”: “Tôi mua – đọc – để tự răn mình…”. Sửa nhà, bị thất lạc một lần, tôi đã tìm muốn chết. Bà chị ba, một hôm hộc tốc chạy về nói mượn hai cuốn KSPĐ để đọc vì có chuyện cần. Tôi “cắn răng” cho mượn. Cả 3-4 năm, đòi mãi, một hôm bà ỏn ẻn đem xuống cuốn 2 và nói: Hic, cuốn 1 chị tìm không thấy, xin lỗi Mập! Trời ơi, tôi gầm gừ như một con khùng suốt hôm ấy với chị mình, tiếc đứt ruột. Đến khi quen biết Chị, tôi nhiều lần ướm hỏi, định sẽ lân la xin Chị một cuốn để “bổ sung”, tôi muốn khóc tiếng Mán, khi Chị nói Ở nhà Chị cũng hông còn cuốn nào…

          Chiều hôm nay phải về tìm cuốn Lệ Chi Viên cho em giáo viên dạy Sử ở Trường mượn, tôi lục tung tủ sách và không tin được mắt mình khi tìm thấy đủ hai cuốn KSPĐ… hehe, “châu về hiệp phố” hồi nào mà tôi không hay. Ngồi lật lại hai cuốn sách, đọc lại những chuyện vụ án mà mình từng đọc nhiều lần, mới ngộ thêm nhiều điều mới, mới thấy văn chương quả là lợi hại. Cũng một tình tiết tội ác ấy, ta nhìn nó ở khía cạnh để tha, thì nó thành bớt ác, mà nhìn ở khía cạnh để kết án, thì nó án chồng án…Tôi bây giờ mới đọc trọn những lời giới thiệu ( tôi ít khi đọc lời bạt của sách, vì luôn muốn mình có “chánh kiến” không lệ thuộc cái nhìn của ai khi đọc sách) của Anh Nguyễn Đông Thức ở tập 1 và Anh Lê Văn Nuôi cùng nhà văn lão thành Võ Hồng ở tập 2. Một người là bạn đồng nghiệp, một người là Sếp và một người nữa là Bạn Văn của tác giả. Để thấy, đằng sau những lời bạt trân trọng  dành cho một cái tài, tôi thấy họ còn dành một cái cười rất thân ái cho cái tính cách của người nữ đồng nghiệp rất “không giống ai” của họ. Không chỉ cười, còn là cái kính trọng rất riêng của những người làm báo có nghề dành cho nhau…

          Tôi biết Chị đủ chưa để có thể dài lời hơn? Nên ngừng ở nơi này khi cái vui “thấy sách” còn ở trong lòng. Tôi trích đăng lại lời những người đọc dành cho Chị, theo tôi, đây là một thứ “huân chương ưu tú” mà người dính dấp đến Cõi Văn muốn có được nhất trong đời làm nghề của mình…

Độc giả với

KÝ SỰ PHÁP ĐÌNH

“…Đọc lại các bài, không những vẫn tươi mát mà còn thêm vẻ trang trọng nhờ thành sách. Từ lâu, tôi đã đánh giá cao các bài của Thủy Cúc có một suy nghĩ độc lập, ăn nói bộc trực, không thích hoa hòe, hoa sói của đứa con gái Nam bộ, Sài gòn.

            Nhờ tập trung lại, các bài viết tóat lên một lòng nhân ái, một niềm trắc ẩn đối với cái không may, cái bạc phận, cái hẩm hiu của số kiếp người không được phước phần như người khác. Thủy Cúc là cây viết “nhân ái” thứ hai của Tuổi Trẻ. Rất mong còn có tập II, III, để làm pho ký sự pháp đình, lưu lại cho hậu thế …” ( Ông Lâm Võ Hòang- chuyên viên kinh tế)

“…Thú thật có nhiều chỗ tôi đã khóc khi đọc. Thủy Cúc viết, “vẽ” sao tài tình thế. Cứ như là đi vào trong tim người ta vậy. Tôi đã từng nói với Thủy Cúc rằng tôi mong Cúc trở thành một luật sư, vì tôi tin rằng với tài năng đó, nhất là với tấm lòng đó, sự tinh tế đó, Cúc sẽ là một luật sư xuất sắc, “cứu” được nhiều người” ( Luật sư Trương Thị Hòa)

“…Trước đây tôi vẫn nói với Đông Thức (1) về những bài phóng sự của Thủy Cúc mà tôi rất thích và rất phục. Tuổi già, đọc xong một bài, thấy hay lúc đó nhưng rồi lại dễ quên, nay có cả một tập gồm những bài ký sự mình đã đọc rồi, thật không còn gì thích bằng.

Thế hệ này có nhiều cây bút trẻ rất có tài, trong ấy có Thủy Cúc, nhưng còn cách thể hiện một bài phóng sự, chuyện xét xử ở tòa án mà thu hút được độc giả không phải là chuyện dễ. Và không phải cứ có sách xuất bản, có bài trên các báo thì đương nhiên là nhà văn; tôi mến Thủy Cúc vì lý do lối viết sống động, nói rất ít mà khiến người đọc – người có tâm huyết- phải nghĩ nhiều, thật nhiều…” ( Bà Tùng Long)

Trong hai cuốn KSPĐ, tôi thích nhất bài viết Tĩnh Vật của Chị ở phần cuối cuốn 1. Trong bài viết này, tôi như nhìn thấy tòan cảnh một tòa án nào đó sau giờ làm việc. Những con người mang đến sự sống động ở nơi này không còn, chỉ còn bàn ghế, và những đồ vật vô tri khác cho hình thức một phiên tòa như cái vành móng ngựa, như cái bảng gỗ khắc tên vị trí của những thành viên tại tòa. Thế nhưng trong cái im ắng “cuối chầu” đó, tác giả như lắng lòng mình lại cho những cái án đã qua, đã được xử, cho những con người mà ít khắc trước còn bình đẳng với mình về vị trí xã hội, thì sau khi bị kêu án, họ chỉ còn lại nơi nhân thân hai tiếng lạnh lùng “bị cáo”. Chị không quên nhìn về nơi chiếc ghế cao nhất của Tòa, chiếc ghế của hội đồng xét xử. Nhìn và nghĩ, rất nhân văn : “Những chiếc ghế không làm nên được con người”. Cũng như có một điều Chị thắc mắc, mà theo tôi, ẩn chứa trong đó cũng là một “nỗi niềm”: Thanh gỗ của vành móng ngựa tại sao không là đường thẳng mà lại là một đường cong?

Tôi lạnh người – như từng nhiều lần lạnh – trước câu kết của Chị : “Trong phòng xử án còn một tĩnh vật nữa. Đó là tôi” . Câu kết như một nhắc nhở cho chính mình mà tôi nghe như một lời nhắc nhở cho nhiều người. Xin đừng vô cảm trước số phận của bất cứ con người nào…

Và với tôi, bằng câu kết đó KSPĐ trở thành một cuốn sách góp phần không nhỏ cho việc giữ gìn

Công Lý mãi xanh…