Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Entry For 12 December, 2010-Entry cho ngày gặp V....

Đâu đó …Mùa Xuân…

            Trời mỗi sáng heo heo lạnh, một thứ lạnh trái mùa khi SG bắt đầu vào mùa khô. Tôi lại rất mê không khí như thế này của thành phố, nên nhiều khi, cả vào ngày nghỉ, không có việc gì, cũng khóac áo vào và rời nhà từ rất sớm. Thành phố những lúc ấy như một đứa trẻ vừa cựa mình, trong nhịp điệu nhàn tản đó, tôi bắt gặp mình cũng chậm lại, thở sâu, không còn cái nằng nặng, bươn bả như đang trong một guồng quay tất bật. Trong những góc cạnh ấy, tôi gặp lại Bạn mình. Bạn trở về thành phố sau hơn 20 năm vội vã, bươn bả nơi xứ người. Về- khi không còn người thân nào ở đây. Về- khi thời gian xa cách quá lâu đã làm rơi vãi hết bạn bè cố cựu. Bởi thế, trong góc quán cà phê ven đường nơi tôi ghé vào nhâm nhi ly cà phê nhỏ, phải nhìn tôi lâu lắm và khi tôi mỉm cười, Bạn mới thảng thốt kêu lên: M. phải M. đó không? Sau đó là một lọat những âm thanh líu ríu, òa vỡ. Trong cái thinh lặng của quán vắng, ngòai kia đường còn tối mờ mờ và nặng sương, những câu chuyện của Bạn thật ồn ào, náo nhiệt. Bạn thăm hỏi hết những bạn bè cũ, đòi tôi phải ghi lại địa chỉ những bạn nào tôi còn giữ, bắt tôi vẽ lại đường đi đến nhà một số thầy cô năm xưa. Tôi nhẫn nại làm theo mọi yêu cầu của bạn mình, bởi nhận ra trên khuôn mặt không còn trẻ nữa của cô, những tiếc nuối không giấu diếm. Và sau đó, sau những han hỏi từ mình đã đủ đầy, Bạn im lặng rất lâu trước câu hỏi của tôi: Cuộc sống của V., ổn chứ? Bạn xòe diêm châm thuốc, nhả một làn khói đặc xanh, rồi trả lời bằng một câu hỏi ướt sũng những nỗi niềm: M. hỏi ổn không, là sao? Tôi nhún vai: Là cuộc sống, là gia đình, là những việc linh tinh mà ta có, phải có trong cuộc sống… Bạn bật cười: À, nếu vậy thì ổn…không có tiền mình, mình đâu có bỏ hết để về VN vào dịp này. Mình có gia đình, hai đứa con…có một ông chồng để chia tiền nhà, tiền ăn, tiền sinh họat… ngừng một thóang, Bạn cười cợt nói tiếp: và chia con, khi…divorced…nhưng nếu gọi tất cả những cái đó là ổn, thì hình như không ổn chút nào M. ạ! Ví dụ: Về lại đây, mình mới có những buổi sáng chậm rãi thế này. Có về VN, mình mới biết cái bệnh mình mắc phải gần đây là bệnh gì… Thấy tôi hốt hỏang, Bạn mỉm cười trấn an:  Không, không phải bệnh tật… mà dạo này mình cứ nằm mơ thấy tòan chuyện cũ, người cũ..tỉnh dậy thì lại thấy mình cũ đi giữa những người chung quanh…rồi thế là cứ ngơ ngẩn cả ngày…Nói chuyện với Mẹ mình, Mẹ bảo hay con nên về VN một chuyến, gặp cho hết những gì đã mơ, chắc sẽ hết mơ… nghe có lý quá, thế là mình…lên đường…sáng nào mình cũng chạy bộ từ chỗ ở ra đây…hy vọng trên đường chạy đó, có người nào quen nhận ra mình và gọi…cả tuần rồi, hên thật, hôm nay gặp M. ở đây… Tôi cười: Nếu V. chỉ chạy trên một con đường từ hôm về đến giờ thì sẽ khó gặp người quen nếu ngay ngày đầu không gặp…Người VN mình có thói quen đi hay về chỉ trên một lộ trình nhất định, ít thay đổi là bản chất của người mình mà… Bạn nhìn tôi rất lâu, rồi hỏi: Còn mình, M. có thấy mình thay đổi không? Có già đi nhiều không?... Tôi cười thỏai mái: Thay đổi, có, nhiều lắm… già đi, không, nhưng phong trần quá…mà ngày xưa nổi tiếng là học sinh “mẫu mực”… Bạn huơ nhẹ điếu thuốc lên: Phong trần, do cái này, phải không? Biết làm sao được, ngày mới đặt chân lên Mỹ từ trại tị nạn, mình ở chung với gia đình ông cậu. Trời lạnh như cắt da của New York mùa Đông, mình ngồi học thi ngòai phòng khách mà ổng không cho vặn heat, nói tốn điện. Mình cóng đến độ tay cầm cây viết rơi hòai mà không biết… mấy đứa bạn chỉ cách…hút thuốc chống lạnh…bà mợ bắt gặp, méc với cậu nói mình “ăn chơi trụy lạc”, thế là ổng …đuổi…tứ cố vô thân, mình lang bạt khắp các nơi…làm đủ nghề để có tiền học, tiền trọ…Lúc đó, mình không dám liên lạc với ai, nhưng lòng lúc nào cũng nhớ lời M. “nói đi, là phải biết đi đâu”. Thư về nhà cũng đâu dám kể lể gì… Rồi ra trường phải mải mốt làm để có tiền bảo lãnh cho bố mẹ và các em sang…Mình cũng chỉ mới lập gia đình mấy năm nay thôi. Chẳng qua, nếu mình không lập gia đình, thì tụi em mình không chịu học hành, làm ăn đàng hòang gì hết…Mình thay đổi chắc có lẽ là vì vậy…Ngày cưới mình, bố mẹ các em đến dự như những khách mời bình thường… hỏi M. vậy có đáng cho mình …phong trần không?

            Tôi không trả lời Bạn, vì không biết phải trả lời như thế nào. Ở VN, những trường hợp tha phương làm ăn cũng không hiếm, họ cũng bỏ quê vào SG lập nghiệp…Bạn lắc đầu: Không đâu M., họ đâu giống mình…vì họ vẫn được ở trên đất mình…ít nhất họ nói có người hiểu và họ hiểu điều người ta nói…còn mình, những ngày đầu tiên đi làm, thằng sếp người Nhật, miệng nó cười rất tươi nhưng nó nói “fuck you” mà mình không hiểu gì vẫn nhe răng cười…đến lúc hiểu được thì đâu có làm gì nó được… Bạn nói và nói, nhắc và nhắc, hình như không có chỗ dừng. Cà phê không biết đã kêu đến tua thứ mấy, thuốc lá thì cứ nối tiếp nhau mà hình như câu chuyện của Bạn không có hồi kết. Trời bên ngòai đã rạng, đến lúc thấy tôi liếc nhìn đồng hồ, Bạn ngớ ra thảng thốt: Thôi chết, M. có phải đi làm không? Nắng đã lên rất cao, nhưng nhìn gương mặt níu kéo của bạn mình, tôi tự dưng nghẹn ngào: Không, hôm nay mình nghỉ, V. cứ nói chuyện thỏai mái, đi ăn sáng nhé… Hơn hai mươi năm… những nỗi niềm tích tụ trong bạn tôi không chốn giải tỏa quả là một chuyện khó thể chịu đựng… Hơn hai mươi năm, lần lượt nhìn những người ruột thịt với mình dần dần biến thành người lạ và nhận những người lạ khác vào thành ruột thịt ở một người vốn nghiêm chỉnh, mực thước, ôn nhu, vốn giàu tình cảm gia đình và quý trọng truyền thống như bạn tôi thì quả là …Trong suốt cuộc nói chuyện với tôi, bạn thường xuyên…cười khẩy. Nụ cười mà như bạn nói,  có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình ..xài đến nó nhiều thế… Bạn khen rối rít cà phê, thuốc lá, khen những món tôi gọi…nhìn vẻ tíu tít của bạn mình, tôi chợt nhớ đến bữa tiệc “buffet gánh” mình được mời tuần trước. Những ông bà Việt Nam quần là áo lượt, chen chúc với những ông Tây bà Đầm xoắn xít quanh những mẹt bún, những gánh chè, gánh hàng ăn đủ lọai. Vừa ăn, vừa nhồm nhòam khen, trông vừa họat náo vừa không kém bi hài…Có lẽ, sau một thời gian chán chê mê mỏi chạy theo những là hamburger, beaf-steak, spaghetti…những con người có lúc tự cho mình “thời thượng” kia mới nhận ra không có thứ “noodle” nào hơn được bún riêu, bún ốc, bún bò…không có thứ chocolate nào bì được với chè bà ba, chè đậu ván của ta..thế là họ lại chen chúc quay về với những món ăn, những bộ trang phục mà một thời họ…ruồng rẫy…Khi tôi kể với bạn như thế, Bạn trầm xuống một khắc, rồi thở nhẹ và nói: Nhưng ít ra họ cũng biết “về”, như mình vậy…M. không nên “đánh người chạy lại” chứ… và bật cười…Tôi ngỡ ngàng trước nụ cười ròn tan của Bạn. Bởi khi cười như thế, Bạn đã trở về hình ảnh cô nhỏ bạn bè của tôi ngày xưa. Nhờ nụ cười đó, tôi nhận ra mình quá nhỏ mọn. Không thể trách móc điều gì đối với “người đi” trong thời khắc biến động, giao thời có quá nhiều nhiễu nhương đó. Bởi, cũng như hơn hai mươi năm trước tôi nói xác định chữ “đi” và sau đó là chữ “đâu” không phải là việc ai cũng làm được và làm được chưa chắc đã làm đúng. Cái chính là, sau một vòng chạy xa và dài, mọi người sẽ tự “ngộ” ra cho mình một điều gì đó. Và không ai đúng –sai trong cả những vấn đề như thế , chỉ có nhanh chậm khác nhau trong việc tìm kiếm câu trả lời cho những chọn lựa cách sống của mình thôi…

            Chúng tôi chia tay nhau khi đường phố đã vào trưa, một buổi trưa tháng 12 êm và mềm hơn mật… Bạn bước đi, đã nhẹ nhàng hơn khi bắt tôi cho địa chỉ và ghi địa chỉ của nơi Bạn trọ cẩn thận với những hẹn hò còn gặp nhau nhiều...

Bạn nói: Ta gặp nhau, may quá, còn mùa Xuân…

 

18 nhận xét:

  1. Haizzzzzz!!!!!!! Map M làm em nhớ ..... Đi mất tiêu lâu lắm rồi....

    Trả lờiXóa
  2. Hai mươi năm và một mùa xuân trên quê hương. Cảm động ghê gớm cho cuộc gặp gỡ này MM ạ.
    Và chị cũng rất khâm phục mẹ của cô bạn ấy. Đúng là hiểu con không ai bằng mẹ.

    Trả lờiXóa
  3. "Cồn dâu biển cả" nghe chuyện đời sao cứ buồn buồn.
    Em nghĩ cà phê với Map xong bạn của M cũng nhẹ lòng nhiều đó.

    Trả lờiXóa
  4. Đúng là haizzzzzzzzzz biết nói sao bây giờ Mập hả.
    Cuộc đời đâu thể nào trọn vẹn
    Cô bạn của Mập chắc sẽ thấy lòng nhẹ nhàng nhiều cho buổi gặp gỡ vô tình hôm nay với Mập, vì dù sao sau đó cũng vẫn phải tiếp tục quay trở lại cuộc sống nơi .. xứ người ta.

    Trả lờiXóa
  5. Mẹ E vẫn hay nói với E rằng " Không ai bằng tình cảm của con gái và mẹ "
    E đi xa rồi, mới thấy điều đó đúng đến chừng nào

    Trả lờiXóa
  6. Hai mươi năm quá ngắn với một đời người nhưng chắc dài với một kiếp tha hương M nhỉ ? Thật ra , nêu ko có 20 năm tha hương chưa chắc V đã không phong trần và biết rằng mình thuộc về nơi nào ...sau khi đã hỏi :Đi ..mà là đi đâu ?
    Thôi thì đi để biết phải về ..
    Chúc mừng ta còn nhận ra nhau sau 20 năm dâu bể ...để biết thì ra sắp là Mùa Xuân ...M nhỉ ?

    Chúc cô bạn của M nhẹ nhàng sau khi về ...để lại chuẩn bị đi ...

    Trả lờiXóa
  7. Bởi thế khi thành "người lạ" với gia đình mình, Bạn em khóc hết nước mắt...

    Trả lờiXóa
  8. Và hứa hẹn nhiều buổi cà phê nữa... nhưng tuần sau Mập vào "chiến dịch" rồi, không biết lấy đâu ra giờ cà phê...

    Trả lờiXóa
  9. Là chọn lựa, thì ở đâu cũng phải chọn lựa thôi nhóc...
    Hôn cả nhà...

    Trả lờiXóa
  10. Còn nhận ra nhau là còn mừng Gió à...
    Bạn nói sao thấy M. không thay đổi... em nói thay thì chưa, nhưng đổi thì nhiều...
    Đổi đồ thiệt lấy đồ giả cũng kha khá...
    Hehe!

    Trả lờiXóa
  11. Đổi những món gì roài...? Nói nhỏ nghe chơi...hehehe.

    Trả lờiXóa
  12. Mần sao mờ ..."lộ bem" được... Bạn YenSon... đó là Top Secret... hihi!
    Thông cảm nghen, em hông thể đoạn "hôn lộ" của em được! Khà khà!
    Chú thích: hôn lộ là con đường hôn nhân, chớ hem phải là con đường hôn mê... Với bạn YenSon thì phải chú thích gõ gàng, chớ bạn ấy hay xiên xẹo lém.... hihi!

    Trả lờiXóa
  13. Tôi là người tôn thờ chủ nghĩa "cafe một mình" ,đang ngồi ở quán cafe đọc entry của chị, chợt nhìn lên, thèm gặp được một khuôn mặt quen quen. Xúc động nhiều, nhưng cảm thấy nhẹ lòng

    Trả lờiXóa
  14. Cái cảm giác ngước lên khỏi ly cà phê và bắt gặp một khuôn mặt quen quen đang nhìn ta chăm chú, nhận ra nhau và thương buốt đi một giây, nó không thể tả được Anh à...
    Cà phê một mình có cái thú của nó... nhưng từ "hai mình" trở lên thì nó lại có cái thú khác Anh ạ... tôi hay nói đùa: Thú...đau thương!

    Trả lờiXóa
  15. Mừng là còn nước mắt để mà khóc, em à.

    Trả lờiXóa
  16. Biết ta còn nhau ...dù là xa lạ hén Chị Ba...

    Trả lờiXóa
  17. chị viết làm em ...mắc khóc :(

    Trả lờiXóa
  18. Sau nhiều hồi chọc cho mọi người ....mắc cừ. Thỉnh thoảng Mập cũng có một entry chọc cho mọi người ...mắc khóc...
    Để đừng ai nghĩ Mập...tưng, hic!
    Cảm ơn em sang nhà!

    Trả lờiXóa