Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Entry cho Sinh nhật Bạn- Tôi ao ước một lần quay về ngày xưa...

Tháng Sáu…Có một đóa Quỳnh trong ký ức tôi…

 

32 năm rồi, phải không Quỳnh?

          Vậy mà mỗi khi Tháng 6 tìm về, M. cứ thấy tất cả mọi chuyện giữa chúng ta mới chỉ hôm qua, hoặc cũ hơn một chút, hôm kia. Vẫn thấy trong mình cái cảm giác chới với khi nhận được bức điện giữa một buổi trưa Tháng 12 trời còn gây lạnh: Q. bi tai nan, mat luc…M. sang ngay… chới với nhưng vẫn hình dung và thắt lòng khi cảm giác được sự hỏang lọan của mẹ Bạn lúc đánh bức điện này cho M. Làm sao sang Nhật được? câu hỏi này lởn vởn trong đầu suốt buổi chiều lên trường lao động hôm đó. Lao động trong trạng thái vô thức, cô Hà Lý Hạnh từ trong lớp dạy còn phải chạy ra hỏi thảng thốt: M.T có chuyện gì vậy em? Hỏi và ngơ ngác nhìn M. bỏ đi như điếc. Vô thức đến độ tối đó đi dự đám giỗ nhà chị T., lần đầu tiên uống rượu và uống đến say mèm. Lê được về đến sân, mẹ chạy ra đón là đổ vật xuống và không biết gì. Vô thức đến độ cả tuần sau đó không nhớ làm sao mình đến trường, làm sao vẫn ăn,ngủ,đi học…không nhớ làm sao lê ra bưu điện nhận thùng kỷ vật của Quỳnh mà mẹ gởi về…Chỉ có một điều vẫn nhớ, đã 32 năm nay, cái thùng đó vẫn nằm yên trong góc tủ, nó chưa bao giờ được mở ra. Cũng như chưa bao giờ, khuôn mặt Qùynh, cái dáng vóc mảnh mai như khói, mái tóc dài thật mềm, nụ cười có chiếc răng khểnh hiền như  bóng mát của giàn Ti-gôn trước nhà của Bạn, những giọt nước mắt hôm ở phi trường chia tay lại mất đi trong M. Mình cứ sống với những cái có-không như thế suốt 32 năm nay, cứ mỗi khi Tháng 06 quay về…

32 năm rồi, phải không Quỳnh?

          M. hình dung Quỳnh sẽ mỉm cười, nghiêng nghiêng đầu và nói: Không, phải là 35 năm chứ. Bởi tình thân chúng ta không thể tính từ ngày Quỳnh mất. Nó phải được tính từ buổi trưa con bé nghịch ngợm là mình dựa chiếc xe đạp vào tường rào leo vào hái trộm bông thiên lý về cho mẹ…nấu canh( ngày ấy, không có gì là mơ mộng nữa, tất cả những gì ăn được, mới đẹp). Leo rào và trước cái gầm gừ của con chó to như con bê đứng dưới, lúng túng làm kẽm gai móc xọac một mảng quần. Mình nhớ Quỳnh đã cắn môi cố nén tiếng cười xụyt cho con Bêbêtô đi vào và bảo mình leo xuống. Mình nhớ đôi mắt có hàng mi rậm của Quỳnh cúi xuống chỉn chu vá miếng quần cho mình. Mình nhớ, bàn tay nhỏ của Quỳnh chìa ra: Ta làm quen nhau nhé! Mình nhớ chiều hôm ấy, quên cả nấu cơm, mình đẩy chiếc xe lăn của Quỳnh đi dọc lên dọc xuống suốt đường Tú Xương êm mát nhiều vòng, kể cho Quỳnh nghe bao nhiêu chuyện và đón nhận từ bạn những tràng cười nắc nẻ. Mẹ đi công chuyện về, không tin vào mắt mình khi bắt gặp hai đứa đang lang thang trên dốc…lần đầu tiên, đứa con gái nhút nhát của Bà đã chịu ra khỏi chiếc cổng gỗ và cười to…Mình nhớ, Quỳnh ơi, mình vẫn nhớ…

 

32 năm rồi, phải không Quỳnh?

          Không chỉ có nỗi nhớ, còn có cả sự lãng quên. Ngày ấy, với một con bé hiếu động, ồn ào và ham chơi như mình, nhưng ván cờ triệu phú với những con đường, những ngôi nhà, những mớ tiền ngân hàng ảo…tĩnh lặng với Quỳnh là không đủ. Những ván bi chỉ có thể chơi trên giường nệm dần dà cũng chán. Những buổi trưa nằm võng ngòai vườn mát nghe Quỳnh kéo violon những bài nhạc hiền là không đủ hào hứng. Những ngày đến chơi của mình rồi cũng ít dần đi. Ngay cả việc, Quỳnh bỏ dần những viên kẹo chocolate Hershey thật ngon vào lọ “dụ” mình tới cũng không còn hấp dẫn. Những trò chơi náo động, những bạn bè “bình thường” kéo mình đi mê mải làm mình lỡ hẹn không chỉ một mà nhiều lần đến chơi với Quỳnh. Quỳnh buồn lắm, mình biết, nhưng không giận. Mình còn quên đến  vì cặp mắt Quỳnh cứ sáng lên mỗi  khi hối chị hai ra mở cổng cho mình, lâu dần, đã khiến cho mình có cảm giác nặng nề vì áy náy. Và mình “trốn” Quỳnh nhiều hơn. Cho đến một ngày mẹ đến tìm và báo Quỳnh sắp sang Nhật theo bảo lãnh của bà ngọai để chữa chân…Mình quên mất lúc đó hình như mình không kịp chào mẹ khi bà về. Mình quên mất không nhớ cái cảm giác hai tay xoắn vào nhau lúc đó là thế nào. Mình quên mất khuôn mặt mình lúc đó đầy nước mắt nó ra sao…Mình cũng quên luôn mình chạy đến nhà Quỳnh tối đó thật nhanh, ở lại bên bạn bao nhiêu tối phụ sắp valise sau đó như thế nào. Quên mất không nhớ Quỳnh dặn dò bao điều. Mình là một đứa bạn tồi, đó là tất cả những gì mình muốn quên Quỳnh à...

32 năm rồi, phải không Quỳnh?

          Mỗi khi Tháng Sáu tìm về là mình lại trở về sống với những nhớ-quên ký ức có tên gọi Hạ Qùynh. Đơn giản chỉ vì Sinh nhật Qùynh vào Tháng Sáu, ngày 9…Sinh nhật Quỳnh rơi vào mùa hè, và không có năm nào mình nhớ đến ngày này khi còn có Bạn kề bên. Năm nào lúc tới chơi nhìn thấy chiếc bánh kem, khách khứa…mình mới nhớ ra và ngượng ngập định trốn về nếu Quỳnh không nhanh trí bảo chị hai khóa cổng. Có năm, khi nhìn thấy miếng bánh kem có chữ Q. to tướng đựơc Bạn dành phần lại cho mình trong tủ lạnh mình mới ngớ  ra và lí nhí xin lỗi. Mình nhớ về mình hay quên  và không quên rằng hình như chưa bao giờ thấy Quỳnh giận vì sự tệ hại này ở mình. Mình nhớ Quỳnh cười rất tươi nhìn mình ăn bánh, cười rất tươi nói mình đẩy xe cho Quỳnh trên đường Tú Xương, cười rất tươi bảo mình: M. càng lớn càng mải nghịch…quên nhiều thứ quá, thiệt hư! Vậy mà từ ngày Quỳnh mất, Sinh nhật Qùynh mỗi năm chưa bao giờ mình quên. Mỗi năm, cứ tới tháng Sáu ngày chín, mình khốn khổ lôi cái thùng mẹ gửi về sau khi Quỳnh mất ra lau bụi, rồi khốn khổ đẩy vào, tay run bần bật. Không chỉ mỗi năm, tháng Sáu, mà cứ mỗi khi lầm lụi đi về trên con đường sống nhiều nắng quái và quá ít những đỡ nâng, mình lại nhớ đến nụ cười của Quỳnh như một bóng mát mà có lần mình …rẻ rúng…nhớ để răn mình biết trân trọng hơn những gì mình đang có, những người bạn mình đang mang họ và họ mang mình trong lòng như Quỳnh ngày trước. Từ Quỳnh, mình hiểu ra những hạnh duyên có được trong đời là điều vô cùng quý giá. Từ Quỳnh, mình biết, mình đã có lần-và không chỉ một lần- chỉ biết qúy trọng những gì khi đã mất đi…

          Mình biết, rồi mình sẽ còn đa mang nhiều Tháng Sáu gợi nhắc như thế trong đời. Nhưng bên cạnh nỗi buồn, mình cũng cần phải cảm ơn những ngọt ngào từ Quỳnh ngày đó. Cảm ơn đã cho mình biết một lần rằng có một bạn bè và một chờ đợi thương yêu là qúy giá đến thế nào…

          Mừng sinh nhật Bạn, Hạ Quỳnh…với nhiều lắm những nhớ quên mà mình mang nặng  trong lòng suốt 35 năm nay…

 

P/s : Ảnh trong bài được lấy từ Google

 

24 nhận xét:

  1. MM à ..chị khóc mất ..để đây thôi .Mai quay lại .Không viết thêm được đâu

    Trả lờiXóa
  2. Một tình bạn đẹp như trong những câu chuyện Tuổi hoa tím ngày xưa chị được đọc vậy. Đọc xong, nước mắt tèm nhem từ hồi nào không biết nữa. Vậy đó, những gì đã vuột khỏi tay, mất đi, mới thấy trùng trùng tiếc nhớ.
    Cứ giữ nguyên như vậy tháng sáu mỗi năm để thương, và để nhớ người bạn vắn số nhưng rất tuyệt vời ấy. MM ạ.

    Trả lờiXóa
  3. Lặng lẽ đọc và ...rơi nước mắt . Nhói tim với entry này của bạn !

    Trả lờiXóa
  4. Chị nhớ có lần M nói chị can đảm hay lật lại những gì xưa cũ vói nhiều kỷ niêm về một người thân đã xa tít. Và giờ chị hiểu vì sao M sợ. Thật cảm động khi có một tình bạn như thế, tình bạn ấy theo M suốt cả đời. M thử một lần giở chiếc hộp ấy ra đi, coi bạn nhắn nhủ điều gì, hoặc đọc lại những dòng chữ... để rồi ri ri những giọt nước mắt, hình dung như bạn đang kề bên. Chị hay tìm về những ngày cũ qua những trang viết cũ, cảm thấy ấm áp hơn mà không có sự sợ hãi, cảm như mình được chở che, vỗ về. Tháng 6 vói M thật nhiều kỷ niệm về một Quỳnh đã đi xa, buồn. Chia sẻ với M. nhá!

    Trả lờiXóa
  5. Hình như lần đầu tiên đọc bài MM viết chị không cười mà ...lại khóc . Nó giống tiếng nấc quá ... có khi phải đọc chậm lại đẻ làm chủ cảm xúc . Chị cũng có người bạn mất chưa đầy năm ..Tình bạn của chị không lâu bằng thời gian của MM và Q ( kể cả thời gian cách biệt) nó giống tình chị em hơn tình bạn ...ngày nó mất chị cứ nắm mấy ngón tay lạnh ngắt nhòa cả lệ ... Chị còn may hơn MM phải ko ... ?

    Tháng 6 ...của MM trắng toát nỗi nhớ thương ..thì tiếng trống trường mỗi năm lại làm chị nhớ nó ..Thôi thì ta cám ơn những nỗi nhớ có trong đời ta MM nhỉ

    Trả lờiXóa
  6. Chị ngỡ ngàng khi đọc những dòng này. Và một lần nữa, chị thấy mình không hề nhầm chút nào khi nói về em, rằng đàng sau cái vẻ tếu táo, ồn ào đó là một trái tim rất mong manh trước tình người tình đời.

    Em sợ mở chiếc thùng kỉ vật sao? Hay lại sợ trái tim mình lại không chịu nổi thêm những chấn động? Sao lại không nghĩ rằng, em và Quỳnh đang cùng nhau nhắc nhớ lại chuyện của hai đứa?
    Với em, Quỳnh có mất đâu. Cô bạn ấy vẫn bên em kia mà!

    Trả lờiXóa
  7. Hôm qua vào đầu tiên nhưng rồi lại phải quay ra vì không thể viết được gì, cứ nghèn nghẹn, rưng rưng ...; chỉ sợ những câu còm của mình sẽ làm hỏng mất một entry đẹp... Giờ đọc lại vẫn rưng rưng, nghèn nghẹn... Chúc mừng sinh nhật Quỳnh, Bạn sẽ không bao giờ già theo năm tháng như bọn mình, thế cũng là một điều hay rồi, Mimh nhỉ?

    Trả lờiXóa
  8. Mập à, em đọc cái này tưởng như đọc truyện tuổi hoa vậy, sao mà nó lãng mạn, dễ thương và nhẹ nhàng quá.

    Mập đừng có ray rứt làm chi, người trẻ lúc nào mà chẳng có những "nông nổi" đáng tiếc. Mập chỉ nhớ đã từng làm chị ấy vui như thế nào cũng đủ ấm lòng rồi mà.

    Trả lờiXóa
  9. Lần nào đọc những entry chị viết cho Hạ Quỳnh em cũng rớt nước mắt...

    Trả lờiXóa
  10. Xin lỗi Ròm, nếu đã làm cưng khóc...Mậpcũng không thể không làm mình khóc, mỗi năm...

    Trả lờiXóa
  11. Không chỉ là ray rứt May ơi...Quỳnh không có ai là bạn ngòai mình...

    Trả lờiXóa
  12. Và trẻ mãi trong nhớ-quên của mình. Thay mặt Quỳnh, cảm ơn Trúc đã mừng Sinh nhật...

    Trả lờiXóa
  13. Chị Ba ơi! cũng đã nhiều lần em định mở, nhưng rồi không hiểu sao lại không dám...em sợ, em sợ lắm Chị Ba, rằng khi mở ra, em nhớ ra mình mất Quỳnh thật rồi...

    Trả lờiXóa
  14. Tháng Sáu trong em bao giờ cũng rất nặng, cảm ơn Gió và xin lỗi đã làm chị khóc...

    Trả lờiXóa
  15. Cảm ơn Chị Hà ...Em bao giờ cũng là một con bé rất nhát...

    Trả lờiXóa
  16. Xin lỗi Chị vì đã làm lây buồn...lẽ ra entry này để chế độ private, nhưng có lẽ em không mang nổi nỗi buồn này một mình Chị à, em ...già yếu mất rồi...

    Trả lờiXóa
  17. Chị ơi, cái làm em ray rứt đó là khi còn có Bạn, em chưa bao giờ nghĩ em đang nắm giữ một kho báu trong tay...
    Em thật tệ hại Chị à ...cảm ơn Chị!

    Trả lờiXóa
  18. Em ơi ,chẳng có gì để xin lỗi đâu . Chia sẻ được với mọi người sẽ nhẹ lòng hơn chứ MM . Em còn trải lòng ra được là tốt rồi ...

    Trả lờiXóa
  19. Chít, ban gì mà ban chị yêu hiii. MayN thì Mập bít lâu òy, thẳng đuột nghĩ gì nói nấy hiii, Đâu có cố tình giảm nhẹ "tội" cho Mập đâu.

    Dù sao đọc entry này cũng biết Mập buồn nhiều và tiếc nhiều, thế nào cũng từng tự nói "giá mà" phải hong?

    Thấy bạn bè vào chia sẻ ai cũng hiểu và thương. Điều quan trọng là bây giờ Mập thương bạn bè khác ra sao, chính là một cách "bù đắp" rồi. Ở một nơi nào đó chị Hạ Quỳnh đang tự hào vì Mập đó. Tin em đi.

    Trả lờiXóa
  20. Tin May chắc khừ 100% và được an ủi lắm, cảm ơn Bạn hiền !

    Trả lờiXóa
  21. M à, chia sẻ cùng M nỗi nhớ 32 năm.

    Trả lờiXóa
  22. Bạn ơi, tui khóc rồi nè. Tui thì tin mỗi người có một số phận, không thể khác được. Người đi chắc đã siêu thoát lâu rồi, người ở lại day dứt buồn hoài thì sao người đi an lòng cho được.

    Trả lờiXóa
  23. Mà tui vẫn không muốn tin Bạn à, tui vẫn không muốn tin sao ông Trời lấy đi của tui phần tốt đẹp như vậy ?

    Trả lờiXóa