Tháng 6 , không xanh…
Năm 1984,trong cái lạnh buốt hơi sương của trời tháng 8 Đà Lạt lúc bấy giờ chưa “biến dạng”, ta đặt gọn bàn tay mình vào nhau – đầy tin tưởng. Hiểu rằng, rồi mọi khó khăn trong đời sống, trong công việc, trong muôn vàn những tráo trở lọc lừa… sẽ nhẹ đi, sẽ qua đi trong một chia sẻ nồng ấm đến thế này. Ta gọi ngày 28/6 năm ấy là “ngày của hoa hồng”. Ta hiểu và tin, không vội vàng nhưng vì chóang ngợp, nên đã quên mất rằng: Muốn một tin yêu dài rộng mãi và bất biến là giống như muốn có một cây nến cháy hòai không tàn lụi…Bây giờ nghĩ lại, thật ra ta đâu có gì phải hối tiếc. Bởi “ngày hoa hồng” cũng ở bên chúng ta tới 10 năm. Và trong mỗi góc tim của những người can dự, tôi tin đến nay vẫn còn dấu vết “gai của hoa hồng”. Cái dằm nhỏ xíu mà tin yêu ghi dấu lại, thỉnh thỏang vẫn nhói đau. Không là nỗi đau đằm đằm như lúc rẽ chia, mà chỉ thảng hoặc nhói lên, nhói lên để nhớ về: Sau 10 năm hoa hồng, ta phải mất đến 15 năm ngồi nhổ gai của nó trong lòng mình. Cứ nhổ và nhắc, dù chẳng biết: ta làm điều ấy là vì để quên hay nhớ …
…mà sao đời vẫn rêu…
25 năm, một phần tư thế kỷ. Một đứa bé sinh ra từ nhân duyên ngày ấy thì giờ cũng đã phương phi, trưởng thành, đã bắt đầu một trang đời mới mà không có những chiếc dằm ký ức đeo đẳng bám theo. Tôi cũng ngỡ, khi mình trôi đi cùng những tụ bạ ồn ào, những công việc trồng tréo mệt mỏi tất tóan cho một năm học, thì Tháng sáu sẽ nhanh chóng qua đi. Rằng, tôi sẽ ung dung đón chờ tháng bảy cho những nghỉ ngơi sau cơm áo mệt nhòai …rằng, tôi sẽ cất giữ cho riêng mình một tháng sáu lần đầu tiên không nhắc nhớ. Không, tôi nhầm. Sự quay lại đúng chu trình của Tháng sáu trong vòng xoay tuần hòan của tự nhiên, cho dù được sắp đặt bởi biết bao cái “nghĩ ra” của con người, thì – vẫn thế, nó vẫn làm cái chức trách nhắc nhở một cách không thương xót cho trái tim đa đoan của tôi. Đó là chưa kể, cái hối hả của bạn bè thật và ảo cho ngày cáo chung 360 0 gần kề, đã làm cho Tháng sáu trong tôi bừng tỉnh. Tôi chợt nhận ra, những gì trót đeo bám bằng tình cảm thì sẽ theo ta cho tận lúc xuống mồ không cách chi rũ bỏ. Tôi lại ngồi lại trong cái nóng oi người, ngồi lại nơi quán ven đường cho ly cà phê mỗi trưa căng thẳng, ngồi lại để nói nhỏ cùng Tháng sáu một lời gan ruột: Núng níu mãi với quá khứ là làm mất hiện tại và hụt hẫng tương lai …Nhưng cách chi để ta thôi núng níu , thì mãi mãi vẫn chờ nơi hiện tại và tương lai một hạnh duyên mới để …quên …
Mà có chắc là quên được chăng ,thưa Người ?
(http://blog.360.yahoo.com/blog-0OMEQwQlc6cyPcjms1Gy?p=7645)
...Post xong rồi mới thấy, mình nhổ gai hoa hồng cũ, bằng cách, ngồi đóng thêm những gai mới vào nó, sâu hơn...
P/s: Bài nhạc này phổ thơ của Bạn hiền May N ( về mặt nhạc lý là ...sai bét,hic!). Hôm nay lang thang vào Youtube, nhớ lại bài nhạc này, chép vào entry này xem ra ...phù hợp!
poc' tem ! kakaka
Trả lờiXóaKhổ, em nhỉ.
Trả lờiXóahic, không ngờ bên trong cái dáng người to lớn & cái giọng nói rổn rảng ồn ào (là em hình dung thế ) của chị lại chứa 1 trái tim quá đa cảm & đầy những tự sự , những thổ lộ chân tình rất cảm động đến vậy .
Trả lờiXóaNói chung, em thích đọc những gì chị viết, cả những lúc ba lơn tếu táo buồn cười đến những tiếng nói tự lòng buồn khóc .
Quá khứ , dù là đắng cay hay dịu ngọt, thì cũng là 1 phần đời thuộc về ta, như 1 phần tim óc của ta mà không ai có thể lấy đi được . Nhớ hay lưu giữ quá khứ cũng không phải là 1 điều không tốt chị ạ . Nhớ & trân quí nó như 1 phần những gì thuộc về mình, dù nó chỉ mang giá trị tinh thần - người có thể không còn, nhưng những kỉ niệm yêu thương vẫn nằm yên đó , có 1 chổ ở của riêng nó .
Chính xác 100% luôn Khánh Lam...
Trả lờiXóaVà thật cảm ơn!
Trả lờiXóaMập đổi cái màu chữ cho dễ đọc hơn đi chị. Những cái gai hoa hồng ấy, có lẽ sẽ làm mình đau suốt cả đời MẬp hen...
Trả lờiXóaHờ hờ, đang coomennts mà bắt gặp chủ nhà post ào ào lun:-)
Trả lờiXóaDạ, em đổi rồi Chị !
Trả lờiXóaCho xin viên thuốc giảm đau đi Cưng Ròm!
Trả lờiXóachài, nghe "xốc" dữ hem:-)
Trả lờiXóaEm gởi nguyên "lố" nhen:-)
Trả lờiXóaSốc thiệt, cưng Ròm ghia, tui nói câu này còn sốc hơn nè: Tui nhớ You, số mật! Hehe!
Trả lờiXóa"Núng níu mãi với quá khứ là làm mất hiện tại và hụt hẫng tương lai …Nhưng cách chi để ta thôi núng níu , thì mãi mãi vẫn chờ nơi hiện tại và tương lai một hạnh duyên mới để …quên …" Mập ơi , "có những niềm riêng làm sao nói hết ....". Thôi thì , cứ "an vui "mà sống tiếp vậy , MM !
Trả lờiXóaNghe câu này cưng Mập gấp đôi:-).
Trả lờiXóaEm nghĩ , quên luôn thì ko , nhưng chắc một điều là sẽ không còn phải "núng níu mãi với quá khứ cùng Người"
Trả lờiXóaDạ, em sẽ cố gắng...nhưng nhiều khi em vui thì "thiên hạ" không "an" nổi Chị à, hihi!
Trả lờiXóaCảm ơn Chị quá!
Hy vọng, phải hy vọng như vậy...
Trả lờiXóaEm mang về nhà nhé! đọc cho tự nhiên, ngồi đây đọc mà mắt hoe hoe, ngừ ta cừ!:D
Trả lờiXóaNgày của Hoa Hồng - nhẹ nhàng và luôn ngát hương nha Bạn!
Trả lờiXóaCảm ơn vì đã giúp mang đi...
Trả lờiXóaLà một ray rứt lớn lắm chứ không nhẹ Chị à... Em là một đứa ba lơn, hời hợt ít để được cái gì lâu trong bụng...thế nên, đã để được cái gì vào bụng, là chắc chắn cái đó "nào dễ chóng phai..."
Trả lờiXóaThì mong rằng nó sẽ nhẹ theo thời gian để sau này nghĩ lại... vẫn thấy đẹp như hoa hồng, vẫn làm mình yêu, mình nhớ về nó thật nhiều chứ không chì đau vì nó...
Trả lờiXóa