Tin vào cổ tích…
Bạn bè hay gọi tôi là “con nít sống lâu năm”. Lâu năm, có lẽ vì cái mái tóc sắp “nửa đời…bạc phấn” của tôi, lâu năm, chắc còn vì cái số tuổi đã mấp mé ½ thế kỷ của tôi, lâu năm chắc còn vì nhiều thứ ở tôi đã thuộc hàng đồ rẻ tiền mau hỏng, cần thanh lý gấp. Còn gọi tôi là con nít, chắc là căn cứ vào cái tính khí ba lơn hiếm có ở người tuổi tôi. Cái ba lơn mà trong những việc cần nghiêm túc, thì tôi lại đùa cợt, trong khi những chuyện lẽ ra chỉ chơi chơi, thì tôi lại cực kỳ nghiêm trọng. Ngòai cái ba lơn, họ còn coi tôi là con nít, chắc nhiều phần là tại vì cái nết hay… hờn giận của tôi. Hờn giận chính mình chưa đủ, tôi còn kiếm chuyện hờn giận với đời, hờn giận lây sang cả Người. Mà trong chữ Người viết hoa này, có gia đình và bè bạn của tôi lãnh đủ. Lãnh đủ ở cái chuyện bao nhiêu những dở dở, ương ương tôi gặp phải trong cuộc sống tôi đều …méc mơi với Người. Luật chơi là “cấm méc, cấm khóc”, vậy mà, tôi méc khóc nguyên con. Lâu ngày chày tháng, cái yếu tố sống lâu năm ở tôi mọi người quên mất, họ chỉ còn rặt coi tôi là một đứa con nít …đã già. Và vì coi tôi là con nít, nên mỗi khi tôi ể mình, tôi giận lẫy, tôi méc mơi… bất kể về cái gì, về ai, việc đầu tiên họ làm là…đem kẹo bánh ra dụ. Sau nữa là mang tranh ảnh ra an ủi. Hy vọng những cái hình xanh xanh, đỏ đỏ, những cái card postal về các nơi chốn tuyệt vời trên trái đất này sẽ làm tôi nguôi ngoai những cơn điên điên giống như anh chàng Don Quixote. Và cuối cùng, tuy coi tôi là đứa con nít khó “dạy bảo”, họ tin rằng, tôi vẫn còn mê …cổ tích. Họ kiên nhẫn ngồi xuống bên tôi, thủ thỉ dăm ba câu chuyện mà theo họ đó là tôi nên tin trong đời này, cuộc sống này vẫn còn có những…bà Tiên, ông Bụt. Ví dụ họ hỏi tôi khi tôi ngã, ai sẽ kéo tôi đứng dậy? À, đó là thiên thần cha mẹ, anh chị… bây giờ là…các cháu, các con. Ví dụ họ hỏi tôi khi tôi khóc, ai sẽ là người hiện ra và hỏi: Sao “bà” khóc hả Mập? À, đó là những Ông Bụt, Bà Bụt Bạn bè. Ví dụ họ hỏi tôi: Khi tôi gây hấn với đời và bị đời dí cho tóe khói, ai là người hiện ra “bảo kê”? À, đó là những thiên thần bóng tối Bạn Blogger…hehe… sau khi nhìn gương mặt bán tín, bán nghi của đứa con nít tôi, họ cười lên ba tiếng và …hô biến gởi đến tôi … một đôi giày. Không là giày gấm, không phải hài. Đơn giản đó chỉ là một đôi giày …đi mưa… nhìn rất… nhí nhảnh. Họ nhỏ nhẹ giải thích rằng: Vì họ đã nhiều lần nhìn thấy tôi …tắm mưa với đôi giày… sandal giả da rất uổng. Họ cũng nói rằng: họ đã nhìn thấy tôi cuống quýt chạy bất kể mạng khi những cơn mưa đời ào ào quất xuống, mà chạy vậy là rất dễ té. Té trong mưa khi nhà nhà đã yên ấm, sẽ không ai kịp đỡ tôi lên. Và còn lý do cuối cùng họ giải thích, kèm với một cái xoa đầu ( y như Bà Bụt- Ông Bụt hay làm trước khi hô biến) đó là: Tôi có thể đem đôi giày này cùng với mấy đôi dép Lào mà “các trai bỏ lại” hồi trước ra cửa Chợ Đông và rao “ai mang vừa đôi giày này dư sức làm vợ” đơiiii!!!!
Ngây ngất trước viễn cảnh được rao giày chung với bán dép, tôi không nhớ ra là bây giờ ngồi ngay cửa chợ mà bán là… vi phạm hành chính, có thể bị xử phạt theo điều… chương… của Luật xử phạt vi phạm hành chính… hic hic! Lúc đó thì liệu Bụt Bà Bụt Ông có …nhảy ra cứu tôi không hén?
Cổ tích bao giờ cũng mở ra thật buồn và kết thúc thật vui. Cổ tích của tôi thì luôn luôn ngược lại. Vậy mà tôi vẫn tin sái cổ, con nít… ngu lâu năm mà!