Thứ Năm, 1 tháng 3, 2012

Entry for Tháng ba, lời hứa mà năm nào cũng rất ngập ngừng làm...

Vườn riêng

Khu vườn tâm tưởng nhiều mây quá

Trắng xóa cả rồi những dấu chân

Em có đi về không ai biết

Mở cổng mà sao thoáng ngại ngần

Khu vườn anh hứa làm người giữ

Kỷ niệm mọc đầy hoa không tên

Thời gian tha thứ cho lời hứa

Chỉ còn như chuông gió… leng keng

Khu vườn ai cũng riêng mình có

Mở khép riêng lòng ta đấy thôi

Biết đâu anh cũng về đôi lúc

Nhặt tiếng thở dài em đánh rơi.     Thanh Nguyên

            Tháng ba, khi những đọt nắng bắt đầu vàng rộm, và theo cùng nó, không khí cũng mỗi lúc nóng hơn lên, tôi thả lòng mình mơ về những con sông quê mà tôi từng đi qua nó, Tháng 3. Và đó là lý do vì sao tôi mê đắm miền Tây, nơi cho tôi một vùng “quê mượn”. Ngồi trên cái ghe nhỏ lững lờ trôi theo con nước Tháng 3, tôi thường sững sờ trước những cảnh sinh hoạt nơi các bến-sông-nhà. Nơi những người mẹ tắm táp, kỳ cọ cho các con mình, nơi tiếng cười trẻ con râm ran trưa vắng theo tiếng ùm ùm nghịch nước, nơi có những buổi chiều chập choạng, bến-sông-nhà đón những người đàn ông vâm váp trở về tắm giặt sau một ngày nông… và nơi đó, tôi nhớ đến những ngày lang thang cùng Bạn, Tháng 3 à.

            Bài thơ vườn riêng  của  Thanh Nguyên  đến với tôi trong những ngày đầu Tháng 3 này là vậy. Pascal nói con người là một cây sậy biết suy nghĩ, tôi đồ rằng khi nói ra suy nghĩ này, trong tâm tưởng của mình Pascal đang nghĩ về một khu vườn riêng  ký ức, chứ không chỉ đơn thuần Ông muốn nói đến trí tuệ của con người. Mảnh vườn này chật hẹp hay mênh mông là tùy vào lòng người dành cho  cõi nhớ của mình những gì. Nhưng dù chật hay rộng, thì mảnh vườn đó là một điều được cất giữ rất riêng – nó có cổng rào, có tường chắn, có then cài móc khóa… có để người xây nên nó là chính ta, mà người mở nó ra cũng chỉ mình ta. Em có đi về không ai biết. Mở cổng mà sao thoáng ngại ngần. Câu thơ em có đi về không ai biết chỉ có 7 từ, rất ngắn, song ý tứ thì lại quá nhiều. Tôi lẩn thẩn thử ngồi cho một vài dấu câu vào câu thơ đó. Và nhận ra, cái ngại ngần của người khi buộc phải mở kỷ niệm ra với những phong hóa thời gian:

Em có đi về, không ai biết ( hoặc)

Em có đi về không? Ai biết?

            Đối diện với ký ức và với nỗi nhớ của chính ta là một công việc không dễ, và đó là lý do để có nhiều cách ngại ngần. Hơn thế, cái ký ức đó đâu phải chỉ có mình ta làm nên chuyện, nó còn can cớ đến một người khác nữa: khu vườn anh hứa làm người giữ. Kỷ niệm mọc đầy hoa không tên. Nói theo ngôn ngữ “kinh tế thị trường”, thì trong dự án vườn vừa và nhỏ của ta trong mảnh đất ký ức, ta có một đối tác thoạt đầu là  rất tin cậy. Vì thế, nên thay vì phải có một hợp đồng  ghi nhớ hẳn hoi, thì ta chỉ giữ lại bằng một  hợp đồng miệng  rất sơ sài. Thế nhưng, trong khoảng mù mờ ký ức, ta vẫn nhớ như in rằng, thời gian dành cho bản hợp đồng dại dột đó đủ để cho những luống hoa vàng lấp lánh mọc lên. Những luống hoa nhiều màu sắc, nhiều hương thơm, nhưng giờ lần giở lại, ta không thể nhớ ra đó là những đóa hoa tên gì. Thời gian bôi xóa ư? Lòng người thay đổi ư? Cảnh cũ người xưa rêu phủ ư? Không, là bởi, ta đã quên những gì trót có, để không buồn trách nhau thêm về những gì trót chia. Có nhau trong đời là một hạnh duyên, nhưng để nói lời hỉ xả cho sự không nhau, tự tâm ta lại phải cậy nhờ Thời gian tha thứ cho lời hứa. Chỉ còn như chuông gió…leng keng. Là bởi, khúc nhạc lòng mà một thuở ta cùng giờ nhớ lại, ngay chính ta cũng không biết nên gọi nó là khúc hoan ca hay là bài tình dang dở? Thanh Nguyên  tuyệt khéo khi hình dung nó như tiếng phong linh hiền hòa. Tiếng chuông gió đầu hồi - theo tâm linh - được dùng để xua đi tà ma ám chướng, ta nương vào đó, để dùng nó giúp “nhẹ hóa” đi những thay đổi tự nơi Người và đôi khi là cũng tự ta.

            Tháng ba, những mở-khép lòng mình có lẽ bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Ngỡ bài thơ sẽ ngừng lại nơi tha thứ. Tha được cho người là cũng xin được thứ  lỗi nơi những dứt khoát tự ta. Vậy mà không, bởi chỉ có riêng ta trong khu vườn ẩn chứa đó, mới biết thực lòng ta vẫn mong giữ điều gì Biết đâu anh cũng về đôi lúc. Nhặt tiếng thở dài em đánh rơi.

            Cảm ơn nhà thơ Thanh Nguyên và bài thơ Vườn riêng này của Chị. Riêng mà nói lên nhiều cái rất chung của phận phụ nữ chúng ta. Chẳng biết đâu đó, Tháng ba có hiểu?

P/s: nguồn ảnh google và Mập M


20 nhận xét:

  1. Thang Ba biet! Em biet! Chi biet! Va nhung nguoi co cung chung cam nhan biet!
    Thang Ba, chi cung co mot loi hua chua lam duoc!

    Trả lờiXóa
  2. Vậy mình chia sẻ hén Chị Ba...
    Ai cũng biết, nên sẽ có một người vờ không biết, hic!

    Trả lờiXóa
  3. Đấy, chị lại thích bài thơ hiền lành mà sâu lắng của Thanh Nguyên .... Cứ giản đơn thế mà ngân nga lòng ta như tiếng chuông trong gió.
    Người ta trở về khu vườn xưa _ đôi lúc_ chỉ để biết ký ức đã đóng dấu nhớ nhung mà dẫu người có trở về hay không đôi khi lại không còn quan trong nữa.

    Có một khu vườn tâm tưởng để về nhớ lung tung cũng là cách tách mình ra khỏi chốn mỏi mệt này mà !

    Trả lờiXóa
  4. Khu vườn đầy những dấu chân. Thời gian không xóa mà mây xóa...
    em thích cái hình ảnh này quá, Tháng Ba cũng thích...
    Em nói: Bôi bằng bông gòn, dẫu sao cũng đỡ rát ruột hơn là bôi bằng...nùi giẻ...thế là ...cạch rầm Gió à, hehe! Sao em hông thể đứng đắn được vậy nè chời!

    Trả lờiXóa
  5. Mà sao chị thích cái tiếng "cạch rầm" của chuyện riêng M thế ! :))

    Trả lờiXóa
  6. Nó là một thứ đặc sản, lâu không ăn thì nhớ, ăn hoài là ...biết liền hén Gió !

    Trả lờiXóa
  7. Em cam đoan rằng, khi ông Pascal nói câu này, thì ổng chưa nhìn thấy chị. Chứ nếu thấy, rất có thể ổng sẽ nói Con người là một cái cột đình biết suy nghĩ.

    =))

    Trả lờiXóa
  8. Hehe, thần giao các cảm wớ. Trưa nay lúc gõ đến câu này, Mập cũng nghĩ ba lơn như thía... hí hí...

    Trả lờiXóa
  9. Hehe, vậy là tư tưởng lớn gặp nhau hén chị.

    Trả lờiXóa
  10. Chị chưa có một "khu vườn tâm tưởng" nhưng lại ao ước:
    Biết đâu anh cũng về đôi lúc
    Nhặt tiếng thở dài em đánh rơi"
    Bởi vì nếu mình thở dài mà có người nhặt tiếng thở dài ấy thì...quá hạnh phúc!

    Trả lờiXóa
  11. Chị sắp viết một entry về tháng ba, nguyên do vì đọc quá nhiều những bài thơ hay của những nhà thơ nữ, chị xin phép đem bài thơ ngắn của em ở trên vào nhé.

    Trả lờiXóa
  12. Hic, em cũng ao ước Chị à... nhưng thường là khi ta đã phải thở dài, đều phải thở dài một mình...
    Hạnh phúc... hình như bao giờ cũng là cái bánh mẻ một miếng đâu đó, mà ta không biết...

    Trả lờiXóa
  13. Hehe, Chị cứ tự nhiên... em chỉ đính chánh là bài thơ này của Thanh Nguyên em chép về nhà và ...lọang chọang bình...để làm quà sinh nhật cho "Kẻ" có sinh nhật Tháng 3, năm nào cũng yêu cầu em có một món quà "thiệt riêng"...

    Trả lờiXóa
  14. Ui! Chị quên, đọc bên này mà nhớ bên note, chị xin bài thơ ngắn trong note Tháng ba của em đó. Hi hi... "Văn khoa trẻ" nên lẩm cẩm vậy đó.

    Trả lờiXóa
  15. Dạ! Bài nào cũng xin Chị cứ tự nhiên...

    Trả lờiXóa
  16. Em đọc và chỉ biết bài viết này của chị thật hay!

    Trả lờiXóa
  17. Hehe, cảm ơn Chưn dài, tiếc là dạo này ítgặp em ở off.

    Trả lờiXóa
  18. Gớm, làm như mình hay đi óp lắm vậy.

    Trả lờiXóa
  19. Gớm, làm như mình hay đi óp lắm vậy.

    Trả lờiXóa