Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

Entry post lại như lới hứa với Chị N.- Khi tôi nhớ về tuổi thơ của mình...

Cho tôi trả lại vé đi Tuổi Thơ ...

Tôi có một vé đi tuổi thơ , mà , nửa chừng bước xuống .Bởi tôi hiểu ra mình hok thể vừa nhắm mắt mà vừa mở được cửa sổ lòng …

Tôi loanh quanh 2 ngày trong nhà cùng với lũ tiểu yêu chưa có nơi dung nạp. Bọn chúng bày ra đủ thứ trò, trò nào cũng “nhức con mắt bên phải” hoặc “điếc cái tai bên trái”, ngay cả khi Chúng tự dưng im lặng hoặc xúm nhau cừơi rúc rích trước cái màn hình 17” trong một căn phòng hok có cửa(Lúc làm cái phòng này, mẹ tôi kiên quyết hok cho làm cửa để kiểm sóat giờ ngủ của tôi. Vì nếu cửa phòng đóng chặt thì trời có sập cũng hok có cách chi lôi tôi dậy! Hic!) thì tôi vẫn phải “hòa mình với quần chúng” để biến cái nên cười thành cái đáng khóc và ngược lại. Thỉnh thỏang một đứa nào đó hét lên: Em hok biết, chị Lu ăn gian làm chết mạng em…hoặc Su trả chị cái mạng vừa rồi…hay nhỏ nhẹ hơn…Chị giao hẹn rùi nghen, chơi là cấm méc, cấm khóc…Và tôi lập tức phải hét theo: Còn một tiếng hét thứ hai nữa là tiếng roi đó nghen! Tôi loanh quanh trong cái thế giới tuổi thơ chật hẹp 16m2 đó, và để tỏ ra mình cũng “chưa già bao nhiêu”, tôi đi chợ sách mua về 2 cuốn:  Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ và cuốn Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ. Tôi đọc trong cái ngao ngán của một kẻ phải làm “vú em” bất thình lình.Nhưng như mẹ tôi đã “phán”: Mập hok biết nấu cơm, hok thể đi chợ (Vì cầm bao nhiêu tiền ra, đi về thế nào cũng thiếu) nên chỉ còn một cách là phải canh cháu cho Má Mi đi chợ, nấu cơm. Tôi mếu máo gật đầu, Mẹ đâu có hiểu, canh tụi nó nhưng đâu thể “cành” tụi nó. Thế là kem, kẹo, khô bò đu đủ, bánh tráng trộn…tụi nó hô lên lúc nào là phải đứt ruột mở hầu bao (Vốn đã còm cõi của mùa hè hoa phượng) ra lúc đó. Mỗi khi nghe tiếng leng keng của các ông anh , bà chị “hàng quán” wen thuộc, là ruột tôi tự dưng thót lại, và lúc đó tôi mới thấu hiểu hết cái câu thành ngữ: Đồng tiền liền khúc ruột. Khi tiền lìa thì ruột đứt từng đọan. Và hiểu luôn nghĩa của câu “đọan trường ai có móc hầu ...mới hay” Hic! Tôi nằm đọc sách ngay dưới chân bàn máy, thỉnh thỏang lại bị một “gót sen” nào đó dọng dô bụng hoặc lưng một cái ình khi “lũ tiểu yêu” hưng phấn vì “ăn hàng” được của ai đó. Đau muốn trợn ngược mà hok dám la, tụi nó hết hồn bị thua là tôi lãnh đủ vì phải cho tụi nó chơi lại từ đầu.Tôi đọc 2 cuốn sách trong “tâm thế” như vậy và hok có hy vọng “cải thiện tình hình”, nhưng rồi những dòng chữ như có ma, mở ra trong tôi những nụ cười sặc sụa. Tôi cười chảy nước mắt với cái trò “nói ngược” trong Cho tôi xin…tôi còn cười gập bụng hơn với nhiều trò trong Vừa nhắm mắt …Lũ nhỏ mê chơi games tưởng không hay biết – tôi nhầm – chúng nó vẫn theo dõi kỹ lắm Mã tà Mập là tôi . Đến lúc tôi mở mắt ra sau một cơn cười thắt ruột, tôi khám phá ra cái âm thanh “Bùm chéo” của máy tính đã im.Và bao chung quanh tôi: 2 bên và trên đầu là 3 cái đứa tiểu yêu. Chúng chụm đầu “đọc cọp” chuyện với tôi. Chúng chụm đầu vào xem có cái gì mà tôi mải mê đến nỗi wên cả rình rập chúng …Và bây giờ thì tôi phải đọc chậm lại, phải vừa đọc vừa nén cười để giải thích những “từ ngữ văn hóa cao” mà chúng hok hiểu. Rồi lại phải “sáng tạo” thêm vài đọan “Tán sạo” khi chúng hok thỏa mãn một chuyện gì đó …trong truyện. Bà chị tôi nấu cơm xong cũng lên tham gia vào “tổ hợp đọc sách” đó.Song bà hét lên : Chuyện thế này mà băng đảng này cười được! Dẹp! Xuống ăn cơm! Con Lu uống thuốc giun chưa? Thằng Bờm, con Su uống thuốc “Thúy Tươi” chưa? Còn thuốc bao tử của bà Mập nữa, bà uống dùm “con” chưa bà? Bà cứ wên hòai rồi bà “lên cơn” báo hại cả nhà wúynh lên nữa! Chị cứ chen chét, chen chét như thế suốt 20 năm nay, từ ngày bằng một “văn bản dưới luật” cho mẹ tôi nghỉ hưu việc chợ búa cơm nước. Nhiều lúc nhìn chị tất bật chăm sóc cả nhà và …chen chét như thế, vừa thương lại vừa…bực. Tôi thường cùng băng đảng của mình nói lén sau lưng Chị: đúng là a cờ ác! Hee hee ! Nhưng qua câu la mắng của chị, tôi nhận ra một điều: Có những người mà tuổi thơ chỉ đến 1 lần trong đời như chị tôi và khi nó wa đi rồi thì hok chịu trở lại. Có những người mãi mà tuổi thơ hok chịu đi wa như tôi. Nó đeo bám dai dẳng với các cơn cớ vớ vẩn lôi tôi lang thang khắp các ngóc ngách thành phố mình sống và những thành phố mình mơ được sống, nhưng cũng mãi chỉ là khách đi wa. Nó hiện diện trong tôi với những hành xử bồng bột, tai quái khi tôi hết trêu ghẹo bố mẹ mình, các anh chị mình, các cháu mình, chán, lại way sang trêu ghẹo con nít trong xóm(Mỗi giờ ăn cơm trưa hoặc chiều của tụi nó, thấy bóng dáng tôi là tụi nó “nuốt trọng”), trêu ghẹo bạn bè, cấp trên, cấp dưới. Ngay cả khi buộc phải đóng những vai đạo mạo (như lên phát biểu tổng kết thi cử chẳng hạn: Thưa bà thanh tra, bà có điều gì muốn phát biểu với HĐ thi không ạ? – Lời ông chủ tịch, thì tôi vẫn cứ "nhấm nhẳng”:Trước hôm nay thì có, hôm nay thì không ạ! Sao vậy thưa bà? Vì lỡ “ngậm miệng ăn tiền” rồi, thưa ông chủ tịch!). Tuổi thơ đó đầy ắp ký ức ăn uống khi tôi đi mua cả chục cây kem về và dành màu kem với lũ cháu chí chóe cả nhà làm mẹ tôi phải vất vả “dẹp lọan”. Và, một buổi chiều đang xơi bánh mì kẹp kem với lũ cháu, mồm miệng đang ngồm ngòam, tôi cũng nhận ra thêm một điều nữa: trong khi tôi già đi về mặt sinh học và ngoan cố hok chịu già đi về mặt tâm hồn, thì có những người hok hề có tuổi thơ-cả về mặt sinh học lẫn tâm hồn – đó là em bé 14 tuổi ( 14 mà thân thể còm cõi như 10 tuổi còn cái mặt thì già như 20) đang bán kem kẹp bánh mì cho lũ chúng tôi...Tự dưng, tôi nghe miếng bánh mì kẹp kem đắng ngắt trong họng mình...Và tôi muốn bỏ dang dở tuổi thơ để nhắm mắt lại mà hok đóng một cái cửa sổ nào cả , kể cả cửa sổ tâm hồn ...

 

28 nhận xét:

  1. Hà hà, ko biết đi chợ, cũng ko rành coi lũ tiểu yêu, chỉ làm thanh tra là ngon thôi hén chị.

    Trả lờiXóa
  2. Ui, kỳ này mình làm Phó chủ tịt hội đồng đóa, thật là làm cho ngừ thiên hạ quan ngại sâu sắc, hehe!

    Trả lờiXóa
  3. Oách quá chị ạ. Hôm nào em vô SG, khao cái chức Phó chủ tịt nghen. Đừng có nói "quan ngại sâu sắc" khi nghe đến khao nhé chị.

    =))

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn Mập thiệt nhiều . Chị đọc và khúc khích cười với cái giọng văn "tưng tửng " của Mập ( Thật đáng yêu với tâm hồn "thơ trẻ" như vầy ) và rưng rưng với cái kết của em ( Sự nhạy cảm của Mập luôn làm chị ngẩn ngơ) ....Chị cũng thật cảm ơn khi em chọn bài hát La Maritza một thời yêu thích làm nhạc nền ở đây ...

    Trả lờiXóa
  5. Xong hè, Mập chắc trẻ ra được chục tuổi chứ chẳng chơi. Thích ghê.

    Trả lờiXóa
  6. Hì. Mập ui, em đọc và "chia sẻ sâu sắc" (cho hợp với quan ngại sâu sắc của Mập bên trên), bị gì em cũng bị mấy đứa "tuổi thơ" "bạo hành" sêm sêm dị... Nhưng cũng cảm ơn tụi nó, nhờ vậy mà tuổi thơ em... chậm đi qua!

    Trả lờiXóa
  7. Khao, nhất định "khao" vì cái tích "sát thát" trở về chứ hông phải khao vì cái chức phí chủ tịt chết dẫm, cứ tan thi là "chức tan theo gió"... mình chỉ quan ngại, cái chức chết dẫm thía mà đóng 10% thuế thu nhập cá nhân đó...trong khi mấy anh bư bự, hình như mí ảnh được miễn thuế hít roài thì phải?

    Trả lờiXóa
  8. Tụi nó bắt cằn wan ngại tủi tác già nua của chúng mình hén... thiệt là một bầy bành chướng có hệ thống... hehe!

    Trả lờiXóa
  9. Tóc bạc nhanh hơn Chị à... vì tiếc tiền... hehe! Tâm (tiền) sầu là bạch phát á....

    Trả lờiXóa
  10. Ủa , sao chị em mình cũng thiệt giống nhau ở chổ "bị con nít ăn hiếp " zị nè, Ngố ví Mập à :D:D

    Trả lờiXóa
  11. Kệ nó chị, 1 ngày làm quan là cũng oách rồi, có đóng thuế thu nhập thì vẫn chả sao. Em bị đóng miết từ 10 năm nay mà chả thấy ngành thuế vinh danh.

    :))

    Trả lờiXóa
  12. haha!!! Đọc bài nào của chị MM viết cũng thấy có một cái gì đó nhẹ nhàng, bâng khuâng và mơ mộng, .... để gợi nhớ lại những quãng đời đã đi qua, đã mất nhưng mà hình như chưa kịp tan biến trong cái gọi là "tình yêu và tuổi trẻ". Ước gì được trở lại cái thời mặc quần sọt (short), có đồng lẻ nào của mẹ cho cũng đem đi ăn "cà lem đậu xanh nhét" trong ổ bánh mì, cóc, ổi, chùm ruột xanh, hay là nhét cho mấy ông "chiếu phim" trước cửa trường tiểu học để chỉ coi được chừng nửa phút mấy đoạn phim Charlot trắng đen!
    Viết tới đây lại nhớ đến thầy Bùi Giáng, xin mượn hai câu thơ của thầy để bất chợt nhớ đến cảnh cũ, người xưa! Tặng chị MM:
    "Tuổi thơ em có buồn nhiều, Cũng xin hãy để bóng chiều bay qua"!
    (Bài nhạc nền hay lắm chị MM. ơi!)

    Trả lờiXóa
  13. Bài hay - sâu sắc mà nhạc nền càng hay . Cho tôi một vé đi tuổi thơ

    Trả lờiXóa
  14. Chị đọc bài này và cười nhưng cũng không thể không quan ngại vì MM mà còn muốn trả cái vé đi tuổi thơ thì quả là tuổi thơ bi giờ không ...hấp dẫn xí nào . Hình như ...tuổi thơ chỉ mong mau lớn để thăng quan tiến chức !!!

    Trả lờiXóa
  15. Tụi nó bóc lột chắng chợn lém Chị à...

    Trả lờiXóa
  16. Hehe, đúng thế Tướng Giáp, mần wan 1 ngày để biết mần wan có wuyền lợi gì để hiểu seo mừ ngừ ta giẫm đạp nhau để xin cái ấn mần wan tới vậy...

    Trả lờiXóa
  17. Tuổi thơ tôi đã vui nhiều. Mỗi khi nhớ lại, cánh diều bay qua...
    Cảm ơn Bạn khen bài viết và nhạc nền...

    Trả lờiXóa
  18. Bống có nhiều vé ròai mừ... Mỗi lần gặp đều thấy Bống trẻ hơn lần gặp trước...

    Trả lờiXóa
  19. Gọi tình hình rất chi tình hình này là sao hè? Là Bán thơ mần wan hen Gió?

    Trả lờiXóa
  20. Lâu lắm ...sao chị lại quên hẳn bài hát này nhỉ ..nghe thích quá MM ơi !

    Trả lờiXóa
  21. Cái câu nì cũng thật thíx hụp ví Chụt :D

    Trả lờiXóa
  22. Hihi, cái entry ni quả là Mập mà em biết (và cả những chi tiết thú vị mà em...chưa biết). Không dễ gì mà giữ được tâm hồn trẻ thơ chị à. Chắc một phần nhờ lũ cháu tinh nghịch hen chị (mà giờ thấy lớn bộn hết cả rồi)....thôi chờ thế hệ thứ 3 vậy :))

    Trả lờiXóa
  23. Hehe, chứng tỏ chúng ta là "con nít sống lâu năm" hén Chụt cưng!

    Trả lờiXóa
  24. Hehe... biết mình biết ta... à lộn... biết Mập biết ta, trăm trận trăm thắng...

    Trả lờiXóa
  25. Chị vào nhà em rồi đây nè, từ từ sẽ giao lưu nhiều hơn nhé!
    Nhà em đẹp quá, có chiếc lá rơi thật là...lãng mạn!

    Trả lờiXóa
  26. Dạ, cái nhà và cái theme này cũng là Chị Gió mần cho em...
    Cảm ơn Chị đã sang nhà...

    Trả lờiXóa
  27. Chà, em cứ nói trả cái vé nhưng em đâu có trả được và em đang đi suốt chiều dài của tuổi thơ đó thôi!

    Trả lờiXóa