Thứ Hai, 1 tháng 2, 2010

Entry For 23 January , 2010 - Chiều nay gió Đông về ...

Những chiều này Sài gòn bỗng nhiên trở lạnh, những cơn gió trên Đại lộ Nguyễn Huệ hun hút, làm tôi rùng mình khi vừa từ nhà sách đi ra. Và tôi bỗng nhớ về một hội ngộ cách đây đã nhiều năm cũng nơi con đường này trong một chiều giáp Tết...

Nhớ trong gió Đông…

 

Có một chút muôn trùng trong đôi mắt đã bắt đầu bạc đi vì thời gian của người quay lại. Sao lại là người quay lại phải gọi là người trở lại mới đúng chứ? Người hỏi tôi như thế sau làn khói thuốc mong manh một chiều Sài gòn giáp Tết không khí hơi chớm heo may …Không, quay lại một nơi nào nghĩa là còn chút gì để níu kéo, trở lại thì có khi chỉ tìm đến một lần rồi là đi mãi, đi mãi không về …Thế còn một chút muôn trùng?Không ai lại đòi giải thích đến tận cùng như vậy, thế nhưng đã có hỏi thì phải có trả lời: Ừ , là muôn trùng…bởi vì trong đôi mắt của người quay lại, tôi đọc thấy một xa xăm của kiếp tha hương…và cũng trong đôi mắt ấy , tôi nhìn thấy luôn cái gần gụi của một người sau bao thăng trầm, chọn lựa và trả giá cho những chọn lựa đó, đã hiểu ra chính bản ngã của mình …hiểu ra bản ngã đó thuộc về đâu và phải đặt ở đâu. Khám phá này ở mỗi người không giống nhau, nhưng cái cách họ hành xử cho khám phá thì lại vô cùng giống nhau. Và chính vì cái vừa khác biệt vừa tương đồng đó mà có khói thuốc lãng đãng chiều nay, có những câu chuyện đầu Ngô mình Sở, có cái rạch ròi và có luôn cả sự mông lung ở giữa chúng ta …chẳng phải 20 năm trước đã vậy và bây giờ cũng vậy đó sao ? Bạn lại hỏi , và tôi lại phải trả lời : không, 20 năm trước chúng ta chưa phải trả giá điều gì, nên cái rạch ròi không thoả đáng và cái mông lung cũng vô chừng, nhưng nay, mỗi đứa đã có 20 năm được-mất với đời, đã có “đủ vốn liếng” để trang trải cho nhau những vấn đề mà 20 năm trước ta không thể giải quyết. Bạn hỏi tôi : Vậy bạn có tính ra đi đâu đó một chuyến không ? Có chứ , đó là ước mơ một đời của tôi đấy, nhưng trước khi đi đâu đó, tôi muốn đi hết những nơi chốn của nước mình. Thật vô lẽ, khi tôi đem mình ra trải nghiệm cho những điều xa lạ mà lại bỏ qua những điều thân thuộc của nơi chốn này…Sao bạn không hỏi tôi có quay về luôn không ? Hỏi làm gì, sự có mặt của bạn ở đây, trong buổi chiều khói sương lãng đãng này đã là quá đủ với tôi. Nên có cần thiết phải truy đuổi nhau: đi không , về không? Đừng thế, chúng ta đã nhiều năm là bè bạn, đã từng để lạc mất nhau rồi chúng ta lại tìm gặp nhau, điều này đã là cơ duyên khó kiếm. Vậy nên, đừng để cuộc hạnh ngộ này chen lẫn cay đắng. Mỗi chúng ta đã nếm trải quá nhiều “chén đắng”trong cuộc sống, nên trong giờ phút này, giữa cái không gian bàng bạc mùi hương trầm lãng đãng trong gió, cái mùi hương kỳ lạ gợi nhắc sự thiêng liêng của cái Tết cổ truyền đang đến gần, có chút ngọt ngào nào xin dành hết cho nhau. Và được vậy, thì chút gío đông nghịch thường giữa Sài gòn chỉ có hai mùa mưa nắng, chẳng phải đã thay cho chúng ta mà đem hết đi buốt giá bao năm? Cái buốt giá của một lần chối bỏ và từ biệt, cái buốt giá của một nhất thời đổ vỡ, cả cái buốt giá lạc lõng những đơn thân ở nơi chốn xa xôi …

Chúng tôi đứng lên, dìu nhau đi giữa dòng người xe nườm nượp chiều cuối năm, công việc mà buổi chiều cuối năm 20 năm trước không làm được. Nhìn nhau thấy rưng rưng trên những mái đầu đã lấm chấm nhiều sợi bạc, để thấy rằng : Không phải khỏang cách địa lý du đẩy chúng ta xa nhau, không phải những thế thời làm chúng ta cách biệt mà chính là do chúng ta tự đẩy mình ra xa nhau, tự tạo ra sự cách biệt và chia lìa. Và như thế, cũng chính chúng ta phải xóa đi ngăn cách đó. Xóa đi để thấy rằng : Đến ngày sau , cả sỏi đá cũng cần có nhau ...

6 nhận xét:

  1. Em viết cái ẻn này hồi nào đây. Sao hợp tâm cảm anh hồi 2 tháng trước thế? Hì hì..

    Trả lờiXóa
  2. Anh Khánh, em viết entry này hôm Chủ nhật tuần trước ...He he, chị em có biết anh có Tâm mà Cảm người nào đó không ? hi hi, đốt nhà xong là CHẠY !!!!!

    Trả lờiXóa
  3. Cảm ơn NHS cho nhạc, hôm nào hậu tạ xị rượu Gò Đen hen ...

    Trả lờiXóa
  4. Coi, cái tâm trạng rưng rức thế kia mà cũng he he cho được. Đúng là MM.

    Trả lờiXóa
  5. He he, nghĩa là "tiếng khóc khô hông lệ" chị à ! He he cái nữa !

    Trả lờiXóa
  6. Dù có chia xa thì nó cũng đã từng là hạnh ngộ MM nhỉ ? Ta cứ đón nó về và lại tiễn nó đi thôi ...

    Trả lờiXóa