Thứ Hai, 15 tháng 2, 2010

Entry for 16 February, 2010- Ngày Xuân ngắn chẳng tày gang...

THỜI GIAN VỐN KHÔNG NHANH...

          Các nhà khoa học đã chứng minh như thế . Chỉ có  chúng ta là người đẩy cho nó chạy nhanh hơn nhịp điệu vốn có bằng chính những tất bật của mình . Những tất bật có  thể do công việc bắt buộc hoặc đôi khi có những tất bật do chúng ta tự dựng lên . Dựng lên như một “cái ngưỡng” để chúng ta ngăn mình “không được dừng lại” , mà quên mất rằng : sự dừng lại không phải là để thụt lùi như người ta vẫn nói , mà chỉ để cho chúng ta có cơ hội chuẩn bị cho việc bước tới tốt hơn ...

THỜI GIAN VỐN KHÔNG NHANH...

          Các nhà khoa học đã chứng minh như thế . Chỉ có  chúng ta làm cho nó quay cuồng hơn bằng chính sự vội vã của mình . Sự vội vã có thể do nhịp sống tạo ra hoặc cũng có khi do chính chúng ta tự mình ràng buộc . Sự ràng buộc với vội vã lúc đầu làm ta mỏi mệt nhưng lần hồi lại tạo ra cho ta một thứ “áo giáp ảo” để chúng ta thu mình vào đó , mà không nhớ ra rằng : Sự chậm chạp không phải là lạc hậu như người ta vẫn kêu than , mà nó chỉ ra rằng đó chính là khoảnh khắc giúp cho chúng ta nhận ra một tâm

hồn tha nhân đồng điệu mà từ lâu ta thiếu vắng ...

THỜI GIAN VỐN KHÔNG NHANH...

          Các nhà khoa học đã chứng minh như thế . Chỉ có chính chúng ta làm cho nó nhạt nhòa đi bằng những lãng quên của mình . Lãng quên nhiều khi do tuổi tác chất chồng hoặc có khi lại do chính chúng ta tự thân bó buộc. Bó buộc mình phải lãng quên dù là bất cứ điều gì hay bất cứ ai cũng là một điều bất khả . Bởi lẽ , các nhà tâm lý học đã chứng minh rằng:

Cách thôi nhớ tệ hại nhất là tìm quên ...

          Vậy thì Bạn còn chờ đợi điều gì nữa mà không làm chậm lại bớt nhịp sống tất bật của mình , rũ bỏ hết những vội vã và ngồi lại cùng ngọn gío đông để nhớ về mọi việc ? Có thể khi đó , bạn sẽ thấy công việc mình đang gánh vác trở nên nhẹ nhàng hơn , sẽ nhận ra đâu đó những thân ái mang đến những hương vị nồng nàn với nhiều an ủi và sẽ nhận ra rằng –Cuộc sống mà ta đang có là để đi cùng và tận hưởng –chứ không phải để hủy diệt nó bằng một diện mạo “kỹ thưật số” tốc độ cao ...

 

8 nhận xét:

  1. Uh , tại sao ? Cái này chắc các nhà khoa học cần nghiên cứu lại để biết tại sao thời gian vốn không nhanh mà con người cứ chạy rồi lại bảo : Ta chạy đua với thời gian ...? ,,,

    Trả lờiXóa
  2. Đầu năm đầy triết lý hiii, Mập ơi các nhà khoa học đã chứng minh rằng tất cả đều trong đầu ta mà ra hiii. Còn hỏi nhà khoa học nào em nói "bít chít lìn" nghen. Hết tết rồi nhưng đồ ăn tết vẫn còn thì còn vui. Em còn nửa cái bánh chưng. Hôm nay mới ăn với bạn, 2 người vui hơn.

    Trả lờiXóa
  3. Quay cuồng với cuộc sống tất bật đôi khi chẳng phải là một lựa chọn nữa chị à, mà là một điều bắt buộc. Có điều, như chị nói, tìm được cân bằng cho bản thân bằng những khoảnh khắc chậm lại và bớt vội vã, có lẽ mình sẽ tìm "kết nối" được với bản thân, và nhận ra những đồng hành với mình trong cuộc sống này, sẽ thấy ấm áp bao nhiêu, chị nhỉ?

    Trả lờiXóa
  4. Mà chạy thì kiểu gì cũng thua Gió hén !

    Trả lờiXóa
  5. Hồi xưa mình có hay uống cà phê "2 mình", khi chỉ còn "cà phê một mình" thì mình phát hiện ra điều May nói liền và phát hiện luôn : Tập để "một thành hai" thì nó vui hơn khi "phải wen" từ "hai còn một" May à! Ví lợi bản tánh đờn bà tham lam, muốn nhiều,đông,thêm chớ ít khi chịu hao, hụt, khuyết hen !

    Trả lờiXóa
  6. Cực kỳ chính xác, đồng ý liền !

    Trả lờiXóa
  7. Em thấy quá đúng vụ hai trở về một nó mệt lém ! hiiii. Nhưng mà đờn bà hay đờn ông gì cũng tham lam cả. Chỉ là xã hội diệt lam hỏng cho đờn bà "năm phu, bảy tình nhơn" nên đành chịu. Hay là làm "cuộc cách mạng tình nhơn và tình lang lẫn tình quân" cho vui ta ?

    Trả lờiXóa
  8. cuộc cách mạng của chị May ngó bộ nhiều "ngang trái" à nghen:-), em chắc xin ở "ngoài vòng pháp luật" thui chị May ơi.
    Mập ui, cà phê một mình cũng có cái hay đó chớ , đó là nhận ra cà phê ...hai mình vui hơn, đông hơn,...hao hơn là cái chắc hi hi

    Trả lờiXóa