Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
Không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
Muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
Làm ơn đi mà…
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
Khi ta cười không cần ai chia sẻ?
Cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
Hãy thử cắn chặt môi…
Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quý hơn
Một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
Đi khỏi cuộc đời của mình…
Nếu không muốn đi hết con đường….
Thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
Làm ơn đi mà!...
Làm ơn đi…
Vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
Chờ tìm thấy một người trong đời thật
Vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
Mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
Nghiệt ngã đến tận cùng…
Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh
đời người mình yêu thương
Cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
Nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà…
Vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm Nguyễn Phong Việt
Đêm qua tôi đi nhậu… về không trễ, uống cũng không như mọi lần.. vậy mà, về đến nhà người cứ bã ra và lăn quay. Trong giấc ngủ không sâu lại nặng nề, tự dưng lời một bài hát cũ và hình ảnh Bạn cứ hiện ra : Nhìn em tay nâng ly rượu, môi cười mà lệ như rơi, môi cười mà lệ như rơi…Sáng nay lên trường rất sớm, tôi dạo một vòng “nhà” trong cái không gian im ắng chỉ mình mình một cõi, và bắt gặp bài thơ Nếu không muốn đi hết đường đời của Nguyễn Phong Việt ( NPV) từ nhà Chị N., xin về…
Tôi đọc một mạch hết bài thơ, và trong cái lẩn thẩn của một người đang đi vào “con đường thơ” lổn nhổn những hình trạng của cuộc sống, thử nhặt ra các câu cuối của mỗi đoạn thơ, ghép chúng lại và được… tôi cho là thế.. một bài thơ khác:
Làm ơn đi mà…
Hãy thử cắn chặt môi…
Đi khỏi cuộc đời của mình…
Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
Làm ơn đi mà!...
Nghiệt ngã đến tận cùng…
Vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm
Trong cuộc sống của mình, tôi biết và tôi nhìn về Bạn mình để biết rằng: đã không ít lần chúng ta phải “cắn chặt môi” để quyết định cho ai đó ra khỏi cuộc đời mình, hoặc cho chính ta, rời khỏi cuộc đời ai đó. Quyết định đó có dễ không? Tôi cho rằng với câu hỏi này, câu trả lời luôn luôn là “không”. Ngay cả khi sự chọn lựa đó là do mình mong muốn, hoặc là khi nó đã đến đỉnh điểm của sức người chịu đựng. Đâu ai bắt được mình sống cho cuộc đời người khác, đâu ai buộc được mình sống vì hạnh phúc của người khác, để rồi…Nhưng (trong cuộc đời vẫn có những chữ Nhưng oan nghiệt thế) cái thánh giá mà ta chọn lại không thể khác đi. Con đường mà chúng ta quyết định bước vào tuy từ nhiều hướng khác nhau, vẫn chỉ là con đường dẫn lên ngọn đồi Gongotha phiền muộn. Đâu phải cứ muôn triệu tình yêu thì có muôn triệu đích đến, ngay khi tình yêu chỉ một, thì nó cũng có những nghiêng ngả khôn lường. Những khi đó, chắc hẳn không ai trong chúng ta lại không có lúc tự hỏi: Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta? Khi ta cười không cần ai chia sẻ? Và NPV cho rằng : chấp nhận Không cần, là để được tự do, được là chính mình và không phải mặc cả với Tình yêu…Không phải, để trong “bước đường tình ít ngày vui và vạn ngày sầu” đó- chấp nhận cho mình những “chén đắng”, đó là: “chén đắng bão tuyết”, “chén đắng lạc lối”, “chén đắng đêm đen”…và biết luôn sau những đắng cay này, mình không thể tuyệt vọng hơn. Bài thơ nơi đoạn thơ này, tôi có cảm tưởng khi viết chúng, NPV đã nhiều lần phải cắn chặt môi để ngăn mình “hét lớn”. Song tôi lại nhận ra cái ray rứt ẩn sâu bên trong câu chữ mới là điều NPV nhắm đến. Bởi, ngỡ khi đã tuyệt vọng tận cùng, khi không còn gì để mất mát nhiều hơn, NPV vẫn cho rằng bản ngã của con người bao giờ cũng có chỗ dành cho yêu thương và chờ đợi những điều tốt đẹp sẽ đến.
Vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
Chờ tìm thấy một người trong đời thật
Vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
Mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
Nghiệt ngã đến tận cùng…
Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
Cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
Nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Bạn tôi nơi xa- chắc hẳn khi nâng ly rượu và cố cười với chính mình- sẽ cùng với tôi, chọn những câu thơ này là “tri kỷ”. Cũng như hôm nay, bên nhà họa sỹ Ngô Đồng, Anh cũng nói: “Cuộc đời mênh mông , gặp được nửa kia của mình là rất khó , nhưng cũng chẳng khó đến mức không thể gặp được . Đâu chỉ người này đi tìm người kia , mà người ta vẫn đi tìm nhau đấy chứ ...” . Việc ta đánh mất ai đó, và gặp gỡ được ai đó trong đời chưa bao giờ là việc dễ dàng. Bước chân vào “hành trình yêu” và sau đó biến nó thành một cuộc “đi cùng” bao giờ cũng là một “ván bài lật ngửa” mà trong đó người yêu- người được yêu đều là những “tay mơ” với xác suất ăn - thua ngang nhau. 52 lá bài đứng cạnh nhau trong một sắp xếp tưởng là ngẫu nhiên mà thực ra đâu đó đã được an bài. Thường người ta thích cơ, thích rô, ít ai thích chuồn, thích bích, nhưng ngộ một điều là trong những ván bài mà “tiền giá” đặt ra rất lớn, thì thường người nắm chuồn hay bích lại rất hay thắng chứ không phải cơ, rô…cuộc sống cũng chỉ ra là vậy, nên NPV đã thử đặt ra vấn đề:… Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Đặt cược với trái tim cũng là đặt cược với chính niềm tin của mình vào cuộc đời này. Và đó là một cuộc chơi mạo hiểm, bởi sẽ là “được ăn cả, ngã về không”. Thế nhưng, phải chọn giữa một cuộc đời nhàn nhạt rồi chìm khuất với một cuộc đời được cháy hết mình, thì tôi e. câu trả lời cho chọn lựa này sẽ có rất ít người trong chúng ta chọn bến bình an…Bạn tôi, người vừa trả giá cho một niềm tin bị phản bội, cũng đã từng chọn cách “tận hiến”. Đến nay, dù vừa trắng tay sau lần “đặt cược” không chủ định, Bạn vẫn tin rằng: cho mình, cho người, cho đời một hy vọng tuy là vẫn tiếp tục “đặt cược” và có thể vẫn trắng tay, nhưng sẽ không “hối hận kiếp này” với những “phải chi, giá mà…” ray rứt…
Và tôi tin, nếu NPV có ở nơi này Anh cũng sẽ đồng ý như thế… nếu không, Nhà thơ đã không phải thốt lên:
Làm ơn đi…
Đọc bài bình thơ của MM sao cứ nghe rưng rưng và se lòng đến lạ . Em viết hay và đầy nỗi niềm ...của người trong cuộc ( dù có thể là đang viết cho Bạn ) . Cảm ơn em thiêt nhiều !
Trả lờiXóaHic, sao cảm ơn ngược vậy Chị, em cảm ơn Chị chứ... càng ngày em càng thích thơ của NVP...
Trả lờiXóaCảm ơn bài bình thơ "độc đáo" của em !
Trả lờiXóaLàm ơn...viết ngắn ngắn chút đi :))
Trả lờiXóaHehe, hông thể...
Trả lờiXóaDài quá éo đọc hết!
Trả lờiXóaChịơi, em đọc mà bật khóc. Có lẻ người phụ nữ nào trong đời cũng đôi lần như bài thơ này. Tình yêu đâu chỉ có hoa hồng. Tình yêu đâu phải cứ nắm chặt đôi tay , ngoảnh mặt đi là ngoảnh mặt được. Khi yêu, khi có được cảm nhận hạnh phúc của tình yêu nào ai muốn buông ra. Muốn từ bỏ hạnh phúc mà mình đang có, dù đó là hạnh phúc tạm.
Trả lờiXóaChị chưa bao giờ đọc thơ NPV ...ngoài 2 bài thơ ( trong đó có bài này) từ M... Chị cũng chưa cảm lắm với giọng thơ đầy tính triết lý về sự "cô đơn" của NPV.... Chị thích bài bình của M hơn vì nó gần gụi hơn vì nó cụ thể hơn về sự hao hụt..
Trả lờiXóaTrái tim tự nó chọn đường đi và không bao giờ đợi ta đặt nó lên sự cân nhắc cả ... TY thì cũng thế, nó đến và đi cũng đầy bất ngờ ... yêu là đã chọn cả sự bất trắc phải ko M ?
Sống cháy hết mình người ta thường gặp nghiệt ngã và oan trái.
Trả lờiXóaNhưng nếu tìm được bến đậu bình an thì chắc gì không phải hét to lên "sao tẻ nhạt quá thế này...?".
Còn đặt cược trái tim ư? Hình như chị đã đặt cược cho canh bạc duy nhất trong đời này từ lâu lắm rồi, và cũng hình như chưa bao giờ tự hỏi mình đã thắng hay thua, mặc dầu nó cũng tơi tả như mây trời gặp mùa gió chướng....
Nhưng tin chị đi em ạ, nếu cứ ngại ngần, thì làm sao nếm được vị ngọt ngào bọc trong lớp đắng cay?
Đang ho, đừng đọc hết, hihi!
Trả lờiXóaLàm cách nào đó, thì ta vẫn là người hy sinh Sen à...
Trả lờiXóacon đường đời chưa bao giờ suôn sẻ, Tình Yêu là một ngã rẽ trên con đường đó nên nói là suôn sẻ thì chắc là không... vì thế, bất trắc đồng hành với tình yêu như khi ta ăn một cái bánh có nhân... đắng vậy, phải chịu thôi...
Trả lờiXóaTin chứ Chị, sao em lại không tin... nhưng tin và để thử lại là hai chuyện... rất khác, Chị à!
Trả lờiXóaChụt cũng từng có bài thơ này trong blog, cách đây cũng vài năm. Vậy mà đến tận bây giờ Chụt mới có thể dừng lại và bước qua một con đường khác đó Mập.
Trả lờiXóa"Nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
Sao không thử một lần đặt cược với trái tim?:"
"Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương"
Trả lờiXóaLúc nào đó đứng bên cạnh, muốn bước tới mà không biết bước chân nào trước, đến khi biết nên bước chân nào về phía ấy thì hình như đã muộn.
Tính sao giờ ?
Làm ơn đi mà !
Như con chim bị tên hén?
Trả lờiXóaThực ra muốn đặt cược vào chuyện gì đó, phải là người có "máu đỏ đen"... chớ nhát và...kẹo như Mập, chuey65n "thua bài" là ngần ngại...
Hic, Làm ơn đi mà!
chắc không cần tính...
Trả lờiXóaLàm ơn đi mà...
Không tính như trước giờ chắc lại tay không tiếp tục, tính thôi, làm ơn đi mà ;))
Trả lờiXóađề nghị sửa cái "title" cho đúng nhá ! ko Trúc Phương kiện chít ! :)))
Trả lờiXóa( đường thương đau đầy ải nhân gian !!! )
còn ko có thể sửa tựa là ... Đường tương chao đậu hũ dưa leo ... ai chưa ăn chưa phải là nghèo ! mô Phật !
Đề nghị NPV sửa lại Làm ơn... tận hiến!
Trả lờiXóa:D
Dạ không, em "cố tình" đấy ạ, Anh timnhau... ải ở đây là...ải khổ...đầy ...nghĩa là...từa lưa...
Trả lờiXóaCòn "đường tương chao đậu hũ dưa leo..." thì phù hạp, vì đặt cược, trắng tay thì phải đậu hũ dưa leo thôi... hic!
Thôi đừng nói NPV sửa tựa...Mập thích vậy... làm ơn... đi mà...
Trả lờiXóaem MTrang chắc là dạy khoa học tự nhiên ... nên hổng bít gì về ... "điện" !
Trả lờiXóabạn đặt tựa như vậy sẽ ... vô nghĩa ! tiếc là NS Trúc Phương đã qua đời nên ko hỏi được để rõ ý của ông !
thử đặt câu tựa theo cách hiểu của tui :
đường thương đau ... đầy ... ải nhân gian !
hay :
đường thương đau đầy ải ... nhân gian !
và theo bạn :
đường nhân gian ... đầy ... ải thương đau !
hay :
đường nhân gian đầy ải ... thương đau !
câu nào rõ nghĩa hơn ? :))
nghe sao... nặng lòng ...
Trả lờiXóacác lời bình thơ của bạn tớ ko có ý kiến ! nhưng riêng v/đ này thì bạn hiểu sai vì bạn ko phải là người Công giáo !
Trả lờiXóavà muốn tìm hiểu ý nghĩa về cái chết của Chúa Jesus trên thập giá tại đồi Gongotha ko phải là đơn giản ( ngay cả những người có Đạo nhưng ko tìm hiểu về Đạo thì cũng ko hiểu dc ! )
tớ sẽ cố gắng tóm lược các tư liệu để giúp bạn hiểu thêm về v/đ này sau ( nếu có thời gian ) ! :)
chỉ tóm lại tình yêu Ky tô hay là tình yêu Jesus ... không phải là tình yêu trai gái ! và không phải thất tình có nghĩa là vác Thánh giá đời mình !!! :))))
Dạ, câu nào mà em chọn là câu rõ nghĩa nhất ạ! hehe!
Trả lờiXóaBài thơ này nặng lòng hén Chị!
Trả lờiXóaDạ đúng, em không phải là người công giáo, chỉ là học trường đạo 5 năm và có hân hạnh quen biết với nhiều bạn có đạo. Em tới chơi, hay nghe các bà ngồi nói chuyện với nhau . Cứ cái gì khổ ải trên đời này thì các bà gọi là "vác thánh giá Chúa ban"... em hiểu theo nghĩa đó. Còn ngọn đồi Gongotha, là do em biết khi nghe soeur giảng Chúa mất trong không gian nào... với em, em hiểu theo nghĩa của mình Anh ạ... em dùng hình tượng để "biểu diễn" suy nghĩ của mình, không dám lấy bất kỳ ý nghĩa cao siêu nào từ bất cứ hình ảnh thiêng liêng nào, vì suy nghĩ của em cạn và nhỏ, hơn nữa nó chỉ của riêng em...
Trả lờiXóaDài lời giải thích với Anh nơi này để rõ một vấn đề bắt đầu bị "nâng quan điểm", hihi... cảm ơn Anh sẽ mắc công tìm tư liệu để giảng giải thêm cho em ( "mắc công" Anh, vì có nhiều tư liệu hơn như thế, thì em vẫn cứ bám theo cái nghĩ của mình , em đã đến tuổi "giang sơn dễ đổi)... vả lại em viết "nhật ký" cho mình, bày biện tí chút để chia sẻ chứ không mưu cầu tranh luận...Anh ạ! Đặc biệt là những tranh luận cao siêu...
Em viết entry này chắc dài quá làm Anh timnhau đọc đến chán. Em gọi "chọn lựa" là sự vác thánh giá, chứ em không có ý nghĩ là thất tình = vác thánh giá...
Nhưng cũng rất cảm ơn Anh "giác đạo"...
Trả lờiXóanếu bạn đặt v/đ là tranh luận thì tớ xin kết thúc ở đây ... vì tớ ghét nhất là cải nhau ... để thời gian làm việc khác tốt hơn cho cả đôi bên ! :))
suy nghĩ của tớ chỉ là chia sẻ với bạn bè những gì mình biết ... ! khi đặt bút viết lên về chủ đề gì ... bạn phải nắm vững v/đ mình viết ... ko rất dễ bị hiểu lầm ... nhất là về tôn giáo ! :)
Cảm ơn Anh...
Trả lờiXóaEm không nói về tôn giáo, không dám thì đúng hơn... em chỉ mượn một hình tượng theo em để biểu hiện cho một suy nghĩ nào đó của mình...
Chủ đề entry này của em không phải là tôn giáo... thế thôi ạ...
Blog là "nhật ký mở", em viết là cho chính mình không mong cầu sự hiểu nơi người khác, nên có hiểu lầm cũng là lẽ thường...
Trả lờiXóaNên FL của em không nhiều Bạn, mà em cũng ít chạy qua chạy lại nhiều nhà còm mên tầm bậy vì biết mình suy nghĩ thường cạn. Chỉ những Bạn em đã gặp ngoài đời, "nghĩ" là họ "hiểu mình" nên mới dám còm mên...
Đường nhân gian đầy ải thương đau, hình như chị cũng có một đoạn đời như thế. Giải pháp chị chọn cho mình là, ko đi cùng, cũng ko đi cạnh bất kỳ ai nữa, cả lời hẹn ước kiếp sau cũng cancel nốt. Hiểu là giác ngộ cũng được, vì đang học Phật ; hiểu là biết thân biết phận, nên an phận cũng được luôn ; miễn đừng hiểu là chảnh vì thiệt tình là ko có chảnh. Ấy vậy mà chị đang hưởng thụ cảm giác tự do, thoải mái thiệt sự đó M ơi. Hay nói tàng một chút, trong 24 giờ của một ngày, thời gian cảm thụ được cảm giác "ở trong niết bàn", dường như nhiều hơn thời gian "ở ngoài niết bàn" vậy. Lời nói, việc làm hàng ngày của chị cố gắng đi theo con đường làm sao vui cho mình vui cho người. Để có thể luôn cười hehehe ...
Trả lờiXóaVì vậy đọc bài của em,chị hay viết : thương em lắm... Tiếc mình ko đủ tài làm cho M vui ...
Chị không biết đâu, quen biết được Chị và nhiều Chị với Bạn nữa qua thế giới blog này, với em là niềm vui rất, rất lớn Chị ạ!
Trả lờiXóaEm cũng vậy, biết là từ bây giờ ( từ bây giờ chắc cũng muộn rồi, nhưng ráng...) phải vui mình, vui người... nhưng chắc do cái tánh sân si còn quá lớn, nên cứ phải... sân si miết hehe... như người ta nói: Sân si riết mắc ghiền...
Chị ơi, hôm qua, thì nửa chục bánh ú Tiều đã nằm gọn hết trong bụng mình ên em... ta nói, đời này không uổng, hehe!
Viết như không thể dừng, như một dòng tuôn trào của nỗi niềm vậy! Hugs
Trả lờiXóaHaiz, dài dòng văn tự, nói mà không biết chỗ dừng là..."bệnh nghề nghiệp" của ngừơi "có chút chức"... nan y òi, hết thuốc chữa, hén! hihi!
Trả lờiXóalần đầu đọc bài thơ này và đọc bài bình
Trả lờiXóathật đáng để suy và nghĩ.......
tks chủ nhà đã chia sẻ
Thật cảm ơn Bạn đã ghé nhà, đọc và chia sẻ... cảm ơn nhiều!
Trả lờiXóaSuy tư rồi thấm và thích , rồi suy tư ha chị
Trả lờiXóaChính xác đó Charming à!
Trả lờiXóaViết ra được và nói ra được sẽ nhẹ lòng chút xíu, cái gánh nặng mà em vẫn mang bên mình sẽ dễ chịu hơn, rồi khi nào đến tuổi lục tuần như các chị, kỷ niệm sẽ nhẹ như mây, vương vấn nhè nhẹ với mình. Già rồi mà không có cái gì để canh cánh bên mình thì cũng không phải là vui đâu em à.
Trả lờiXóaCái gì cũng có "hai mặt" của nó hen Chị? Ta mang hay không mang kỷ niệm, thì không vì thế mà kỷ niệm mất đi...đâu đó vẫn có những người khác mang vác... vậy thì ta nên giữ Chị hen!
Trả lờiXóaChị thường đọc các entries của em muộn hơn mọi người nên cảm xúc cũng hơi muộn nhưng M à, chị vẫn luôn chia sẻ cùng em và hy vọng cũng hiểu được một chút những nỗi niềm "biết tỏ cùng ai"...của em!
Trả lờiXóaVà...chị rất thích bài thơ họa lại của em bởi vì nó nhẹ nhàng mà sâu lắng.
Cảm ơn Chị đã đọc những entry của em, không muộn đâu Chị... vì vào ra nơi thế giới này, không có khái niệm thời gian...
Trả lờiXóa