Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

Entry cho Nguyên Tiêu 2012 - Tôi vẫn nhớ...

 

Nguyên tiêu 2012

          Đã 4 năm, nhưng là 5 cái Tết, Nguyên Tiêu trong tôi không có màu. Người ta không chỉ căn cứ hình dạng Trăng để  khi Trăng quầng thì hạn, Trăng tán thì mưa… Người ta còn nhìn Trăng dưới rất nhiều màu sắc. Trong tôi, Mùa Trăng đầu tiên của một năm mới , trước đây, bao giờ cũng có màu xanh. Màu của tao phùng.

          Bố tôi năm nay 87 tuổi, lẫn lộn ngày càng nhiều do hội chứng alzheimer, tuổi thực của Bố bây giờ là tuổi của một đứa con nít lên 4 hay 5. Cái lứa tuổi bắt đầu muốn khẳng định mình. Khổ nỗi, cái cuộc sống nhiều sôi nổi và lo toan hơn ¾ thế kỷ của Bố không làm cho Bố như con nít hẳn, mà là một đứa con nít muốn-khẳng-định-trong-lo-toan. Vì thế, bất cứ một chuyện gì bất như ý, cũng làm ông hoang mang, quýnh quáng lên và chạy ra đường. Thế là con cái, cháu chắt lúp xúp chạy theo. Cũng may, tuy là “con nít”, nhưng vẫn là “người già” chân đã yếu, không đi xa được nữa, Bố tôi thường thích đi vào trong chung cư 44 Đ.V.N gần nhà, nơi đó, buổi chiều trời mát, có một công viên nhỏ, nhiều cây xanh và rất nhiều con nít… “bạn bè ông”… Tôi hay đi theo, và cùng chơi hoặc khi với Bố, hoặc khi chơi với “bạn của Bố”, ầm ầm cả một khỏang công viên… và chỉ có như vậy, mới giữ Bố ở đó được khỏang hơn nửa tiếng không chạy đi chỗ khác, “tan cơn” lại hiền hòa theo tôi về nhà…

 

          Chiều nay Nguyên tiêu sắp, Bố lại chạy ra khỏi nhà…và tôi đi theo. Khi vào công viên chuẩn bị chơi cùng “bạn của Bố”, tôi chợt nghe lòng mình đau quặn. Một số cô gái, trang điểm phấn son lòe lọet từ tầng trên đi xuống. Trời còn sáng và trước cái nhìn săm soi của không chỉ những người lớn đang ngồi chơi ở công viên canh con, canh cháu, mà còn có cả những ánh nhìn của lũ con nít đang chơi. Các cô đi vội, rất vội, không nhìn ai – mà hình như không dám nhìn ai thì đúng hơn. Cũng có một, hai cô bạo dạn ( hay bất cần) nghếch mặt nhìn chung quanh, khi gặp cái nhìn sững của tôi, tự dưng vẻ bạo dạn biến mất,

cũng hạ mắt xuống và đi. Có tiếng của một đứa bé trai nào đó nói, khá to:  Mẹ mình nói mấy cô này làm gái… Và Bố tôi ngồi đó, vỗ tay nói theo “bạn” như cái máy: Làm gái… làm gái… Tôi nhớ Bạn mình, nhớ quay quắt và càng hiểu vì sao, Nó chỉ chịu đến nhà tôi chơi sau Tết, vào dịp Nguyên Tiêu mỗi năm, và đến khi đèn đường đã lên. Nó là một đứa bất cần đời, nhưng nó lại…cần tôi. Và nó không muốn hàng xóm láng giềng của tôi nhìn tôi dị nghị. Tôi xót Bạn, đã nhiều lần gầm lên: Ai cũng có một nghề, tao không ngại, việc quái gì mày phải ngại… nó cũng là đứa khá nóng tính, nhưng mỗi khi tôi gầm lên, nó chỉ nín nhịn nghe. Nhiều khi tôi càm ràm mãi, nó bực, nhưng vẫn nhỏ nhẹ:  đầu năm đầu tháng, ai lại rước…đ. vào nhà, mày?

          Nó giữ cho tôi – như nó nói: giữ cho tôi còn dạy học trò, Nó thiệt khờ, con Bạn “bán phấn buôn hương” tội nghiệp của tôi! Tôi nói nhiều lần mà Nó đâu chịu hiểu, rằng nghề nào cũng có đ. cả, có điều người ta thành thực nhận như thế hay cố tô vẽ cho nó thành thanh cao mà thôi. Và Nó càng không hiểu, với tôi, nó qúy giá hơn vạn lần những thứ thanh cao tô trét đó. Nhưng chiều nay, nhìn mấy cô bé cụp mắt xuống trước cái nhìn sững của tôi, các cô không hiểu cái nhìn đó vì tôi nhớ Bạn mình mà có, tôi hiểu lý do vì sao 5 cái Tết Trăng, Bạn tôi không tìm về bên tôi nữa. Nó muốn tôi cứ nhớ về nó như một thứ “quý giá vạn lần”, chứ nó không muốn tôi nhìn thấy nó bị sale off đi theo thời gian tàn phá…

          Tôi có chụp mấy cái hình Bố tôi và “bạn của ông” chiều nay ở công viên. Tôi sẽ quay lại chung cư đó đưa hình cho các cháu. Tôi muốn tìm đến mẹ của cháu trai nói câu trên để nhắc Chị ấy rằng: đừng để cháu miệt thị … theo cách nhìn của người lớn sớm quá về những người mà phương diện nào đó, họ rất tốt, rất tội nghiệp, chẳng qua… và  bởi tới một lúc nào đó, có thề… có thể…cuộc đời sẽ… mà thôi…

Nguyên  tiêu 2012, tôi vẫn nhìn lên Trăng, nhìn ra cửa nhà với hy vọng một khuôn mặt nào đó với cái cười nhếch mép ló vào gọi: Đi nhậu không em Mập?  để Nguyên Tiêu xanh lại trong tôi…Góc phố à, mày hiểu không?


49 nhận xét:

  1. Bà nội cu Huy cũng lẫn rồi, giờ giống bố chị.

    Nghề nào cũng có những nỗi khổ riêng của nghề ấy. Đâu phải ko làm cái nghề như cái cô cụp mắt kia mà thanh cao và sướng hơn đâu.

    Trả lờiXóa
  2. Đầu năm đầu tháng đọc entry này của em, anh thấy ấm lòng...!
    Em đúng là người đồng điệu của tôi. Thanks!

    Trả lờiXóa
  3. Đúng là một entry cho Nguyên Tiêu mà chẳng thể trong vắt như trăng. Nó buồn đến lạ ...!
    Nhìn ảnh bác thương ghê M ơi ...Tự dưng chị cay mắt nhớ Bố chị _ Bố chị mất khi vẫn còn minh mẫn . 58 tuổi chưa được ghi chữ Hưởng Thọ trên bia mộ hồi ấy ...nhưng Bố hiền _ hiền y như tấm hình Bác ngồi trong công viên M ạ .... "Nhớ" là cái thứ tồn tại trong con người cho đến khi không còn có thể còn gì nữa M nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  4. Trông thấy các cụ giờ như thế, thương hén... nhưng vất lắm đấy Lão, ráng nghen...
    Nghề nào, phải nghề nào... câu này nghe thiệt chùng lòng...

    Trả lờiXóa
  5. Em cũng cảm ơn Anh Yênsơn... Anh luôn là Người Bạn Lớn...

    Trả lờiXóa
  6. Em cũng vậy Chị... viết rồi post lên mà ít dám đọc lại, nhưng lại phải reply comment... đắng chát...

    Trả lờiXóa
  7. Ta không nhớ thì còn biết làm gì? ( Câu này Anh ĐTQ nói trong một bài thơ )

    Trả lờiXóa
  8. Năm nào NT , M cũng có entry nhớ bạn ...Tự nhiên làm chị cũng nao nao tự hỏi : Liệu bạn M có còn yên ổn ở một nơi nào đó không ...khi ngay cô ấy đang nằm trong giông gió ??? :((

    Trả lờiXóa
  9. Đọc entries của Cô, con thấy một cái nhìn hết sức khách quan và thông cảm dành cho những số phận không may. Ai cũng muốn mình sẽ có một cuộc sống lương thiện, trong sạch, thành công trên đường đời; Nhưng dòng đời nhiều khi vô cùng khắc nghiệt, không phải ai cũng gặp may mắn và sống trọn vẹn với ước mong của mình.
    Con thấy rất quý bạn Cô. Cô ấy biết suy nghĩ cho bạn mình. Chia sẻ cùng Cô những trăn trở.
    Trăng bao giờ cũng có màu vàng óng ánh Cô à!. Con chúc Cô ngon giấc.

    Trả lờiXóa
  10. Cảm ơn quyan, nhưng có lẽ cô có sự thông cảm này là cũng từ Bạn mình. Cô chứng kiến Nó lớn lên và chứng kiến luôn Nó đi vào con đường này là từ đâu... chứ không nằm trong hòan cảnh này, cô e là mình cũng như ...đám đông...

    Trả lờiXóa
  11. Hic, là điều em sợ nhất Gió ơi...

    Trả lờiXóa
  12. Thật may mắn khi Bố chị có một đại gia đình để hộ tống, làm bạn đi chơi cùng những khi cần thiết. Cầu chúc ông luôn hạnh phúc với những giây-phút-trẻ-thơ này!

    Trả lờiXóa
  13. Nhưng ban ngày thì nhiều khi chỉ có mẹ mình, tội lắm hai cụ dìu nhau đi...

    Trả lờiXóa
  14. Đọc entry của Mập thì qua những dòng chữ, ta thấy rất thương rất quí người bạn của Mập, nghề nào cũng có những đau đáu của nghề ấy, nếu không thì Đại thi hào Nguyễn Du đã không viết câu: "Chữ trinh kia cũng dăm bảy đường..", họ chỉ bán thân chứ đâu có bán cái trinh của tâm hồn họ..

    Nhưng mấy ai khi gặp những bạn ấy, đã thực sự thông cảm đâu em! Chia sẻ với em về những lo lắng nhớ thương người bạn có cuộc đời, mà người đời cho là bất hạnh !!

    Trả lờiXóa
  15. Em chỉ biết gói gọn tình cảm trong mình về gia đình, bạn bè thôi... em không làm được những việc ý nghĩa như Bống và các bạn đâu... Các Chị thật mới là người sống tốt...

    Trả lờiXóa
  16. Mong ông cụ ngày một hồi phục hơn để em đỡ phải lúp xúp chạy theo cha.!

    Trả lờiXóa
  17. Em cảm ơn Chị... mỗi năm đến Nguyên Tiêu em viết một entry cho Nó. Khi nào Nó quay về, em cho Nó đọc,để Nó biết em không nói láo: ai cũng có một nghề...

    Trả lờiXóa
  18. Lại phải cảm ơn Chị lần nữa, nhưng alzheimer là vô phương Chị à...

    Trả lờiXóa
  19. Lòng đắng chát khi đọc entry này, nước mắt chực trào ra mấy lần về "ông bố như đứa trẻ" của em, vì cô bạn "quý giá vạn lần" của em.
    Chị không còn muốn biết xem đêm nay, ở không gian nhỏ bé nơi chị ở, trăng Nguyên tiêu có sáng không.....

    Trả lờiXóa
  20. Mỗi người, em nghĩ vậy Chị, có một Trăng Nguyên Tiêu riêng cho mình...
    Chị cứ ngắm trăng, vì em và Bạn em rất ấm lòng khi có Chị chia sẻ...

    Trả lờiXóa
  21. Quả thật em là người rất có lòng với cuộc đời này. Mừng cho bố em có một đứa con như em, và cô bạn của em, có một người Bạn như em.

    Trả lờiXóa
  22. chỉ chia sẻ với chị bằng cách.... đọc...

    Trả lờiXóa
  23. Ka à... cuộc đời vẫn có những góc khuất, Ka há... Em không làm được như Ka và các anh chị trong công tác xã hội. Em chỉ biết gia đình và bạn bè mình thôi... hic!

    Trả lờiXóa
  24. Cảm ơn Chị, nhưng nhiều khi có và không có lý do, vẫn chưa được như lòng muốn Chị hén!

    Trả lờiXóa
  25. Cảm ơn tienvy, đó là cách chia sẻ tốt nhất với Mập...

    Trả lờiXóa
  26. Em nhớ hồi xưa bà dì còn sống thỉnh thoảng kể chuyện rồi nói những người làm nghề này có khổ tâm và vất vả lắm chứ chẳng phải sướng như người ta nói.

    Dân gian còn câu "sang như đĩ" có lẽ vẫn còn đúng với mấy cô lộ xịp mà ngày nào rất nhiều báo canh chụp, canh viết mỗi ngày để mua vui cho một số nào đó và kéo dư luận khỏi mấy chuyện đau đầu khác.

    Mong Mập sớm gặp lại người bạn đó, chắc chỉ sẽ sớm quây lại vì biết M..... chờ.

    Trả lờiXóa
  27. này ! cái CC 44 ĐVN là CCCC dzành cho dzân có tiền ở nhá ! đừng có mờ bôi bác ! :))))))

    P/s : tớ đã già nửa đời người rùi ... mờ giờ ra đường còn ko phân biệt dc ... ai là "gái nhà lành" ... ai là "gái ăn chơi" ... nói chi tới mí đứa bé !!! "xêm xêm" một rứa !!!
    nhìu người ko làm "đĩ thể xác" mà ... tâm hồn mang tính " đĩ " thì còn tệ hại hơn !!! kakaka !!!

    Trả lờiXóa
  28. Mong lắm năm nay sẽ là Nguyên Tiêu xanh với Mập!!

    Trả lờiXóa
  29. Cảm ơn May... đây là nỗi mong đã 5 cái Tết rồi... Tại MẬp ham ăn, nên cứ ai cho ăn là ham gặp... hic!

    Trả lờiXóa
  30. Dạ, em biết là chung cư của dân có tiền... có tiền mới có tài tử giai nhân dập dìu chớ... hehe!

    Trả lờiXóa
  31. còn ko chịu rủ "nhậu" ??? hết hum nay là hết Nguyên tiêu rùi nhá !!! :))))

    Trả lờiXóa
  32. Ông bà ta vẫn có câu: Làm đ. 9 phương, chừa 1 phương lấy chồng... và cũng có câu "thà lấy đ. làm vợ chứ không lấy vợ về làm đ." Nó cũng na ná như Anh timnhau viết.

    Trả lờiXóa
  33. Chị ấy có người bạn như chị mà lại không dám đến thăm. Chị ấy chắc phải nhớ chị nhiều lắm.
    :(

    Trả lờiXóa
  34. Hic, cái mình sợ nhứt hông phải là Nó không dám đến thăm mà là nó không còn có thể đến được... hic!

    Trả lờiXóa
  35. Phải để qua Nguyên tiêu rùi nhậu, anh gấp chi hè, hehehe

    Trả lờiXóa
  36. Viết hay quá!
    Nguyên Tiêu của chị xanh màu cổ tích. Hiền hòa, nghĩa tình, thơm thảo biết bao nhiêu!

    Trả lờiXóa
  37. Câu khen nghe thiệt ngậm ngùi... bởi chưng sự chờ đợi mà "hay" là e sẽ "ho"...
    Nhưng cảm ơn UV...

    Trả lờiXóa
  38. Hic, vậy là "vay mượn" roài, chớ Mập hem có tánh cách như thế này... huhu!

    Trả lờiXóa
  39. Dạ, "lệ" là một phạm trù vật chất có thể chảy từ xưa đến nay, từ người này sang người khác hén Chị...
    Em ôm Chị cái...

    Trả lờiXóa
  40. Tự nhiên, đọc bài của chị lại thấy muốn viết dài dài, nên có gì xin chị đừng trách tôi lầu bầu - Xin cảm ơn chị trước.
    Cứ mỗi lần nói về bố là nước mắt tôi lại ràn rụa. Đối với tôi bố tôi là người tuyệt vời nhất. Ông cụ là một nhà giáo có lẽ đối với học trò ông cụ cũng chưa một lần nói nặng, cả đời ông cụ đi dạy mấy chục năm mà khi nào ông cụ nói chuyện với học trò vẫn gọi là các anh chị, xưng thầy. Hơn 40 năm trước, trước giải phóng tôi đã được đọc các dòng viết mà học trò viết cho bố tôi (Ông cụ chẳng cần biết gì về phê và tự phê, nhưng cứ tới buổi học cuối cùng bố tôi lại đem một xấp giấy phát cho học trò và khuyến khích học trò viết về thầy - chắc chắn lúc này chẳng hy vọng gi mà "đì" học trò vì đã cuối năm và cũng chẳng cần học trò ghi tên). Tôi xúc động, tự hào vì những điều mà các lứa học trò viết về bố tôi thì ít mà tôi tự hào vì thái độ trân trọng của bố tôi với những điều mà học trò viết về mình thì nhiều. Hồi tôi khoảng 16, 17 tuổi cũng như những cậu bé khác cũng ham chơi suốt ngày đá banh, tôi nhớ hoài giữa một buổi trưa nắng bố tôi tìm tới sân banh kêu tôi ra và cho tôi một cái tát như trời giáng rồi lẳng lặng quay về, tôi đau không phải vì cái tát đó, mà vì lúc đó tôi nhìn được trong mắt của bố tôi sự đau khổ tột cùng khi phải làm như vậy, có lẽ cái tát đó đã làm cho tôi trở nên một người như ngày hôm nay. Vậy mà 3 năm nay sau khi bị tai biến bố tôi cũng như bố chị trở thành một đứa trẻ, ông cụ dễ bật khóc khi thấy hay nghe về một kỷ niệm, cũng chọc ghẹo các đứa trẻ khác, cũng khoe khi nhớ ra đọc hết được bản cửu chương, khi chơi lô tô với các cháu cũng "ăn gian" khi lâu quá chưa kinh. Mỗi tuần tôi và các cháu về nhà thăm ông cụ 1, 2 lần, vậy mà cứ mỗi lần về tôi lại cảm thấy mình bất hiếu, có lẽ mỗi đứa con nào cũng còn qua nhiều chuyện để sân si để mà quên mất bố mẹ.
    Còn về chủ đề người bạn của chị, tôi vốn là dân thích lang thang một mình, lăn lộn ở mọi chỗ nên tôi cũng có những người bạn như vậy, chắc tại mấy cô ấy thấy tôi là một thằng tóc tai râu ria tua tủa, 1, 2h giờ sáng còn ghé một quán cóc ngồi uống cafe hay nhậu một mình nên cũng chẳng thèm để ý, kêu réo gì cả, lâu lâu có một cô tới nói chuyện trên trời dưới đất với tôi, nên tôi hiểu điều khổ sở của các cô không phải là việc hành nghề đó mà là họ không dám nhìn ai, không dám thân với ai, không dám tin vào điều gi. Còn điều gì đau khổ hơn với một người không còn người thân, không còn niềm tin.
    Cuối cùng xin gởi chị một đoạn viết vui vui mà tôi tìm thấy trên mạng: "Một nàng cave, nếu ngủ với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh, thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện “nghề nghiệp” và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng, không ai có ý định bắt nàng. Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai!"
    Chúc chị vui khỏe, vẫn nhậu đều,

    Trả lờiXóa
  41. Lâu lắm rồi Anh ạ, vào những năm cuối thế kỷ trước, tôi có viết một bài tất niên cho TT, có tựa "Viết dưới bóng nêu"... ngày đó, bố tôi còn khỏe, còn dựng được cây nêu mỗi độ Tết về... cuối bài, tôi có kết: ".. thật đáng thương cho những ai đang xênh xang sống áo cùng mùa Xuân nhưng đã quên mất mình là con cái". Bạn tôi la tôi một trận, "Nó" nói tôi không thẳng thắn, hay viết "ám chỉ". Tôi biết, có giải thích thì "Nó" cũng không tin... nên im. Cái tánh tôi là tánh TRương Phi, nóng và hồ đồ, nên việc ám chỉ gì đó, tôi không làm được Anh ạ... tôi chỉ nói gọn với "Nó": tui viết cho tui thôi, tin hay không là tùy...
    Chúng ta thường chỉ nhớ ra mình là con cái khi đã quá muộn, phải không ạ? Anh với tôi, may mình vẫn nhớ mình là con cái khi còn kịp...cho nên ta mừng khi thấy bố mẹ ta trẻ thơ trở lại... Các cụ, cầu trời cho cứ trẻ thơ mãi để sống đời với con cháu... phải không Anh? Đầu Xuân, mừng Anh lại nhà, xin phép bắt tay Anh một cái, mừng ta có nhiều điểm tương đồng... mà tương đồng lớn nhất là ta vẫn còn cái hạnh phúc được "chơi ăn gian" với bố mẹ và ngược lại, hihi!

    Trả lờiXóa
  42. Câu kết này của Anh, đọc xong là phải uống. Bạn tôi, tôi nói hòai câu này với Nó mà Nó không chịu nghe... Nó nói: đ. là đ., tô vẽ làm quái gì cho thêm nhục...
    Thời Nó còn bên tôi, chưa có câu "nhục như cá nục", nếu có, chắc giờ nó sẽ nói "nhục như cá nục...cả xâu...", hic... tôi nhớ Nó đến đau Anh ạ... Nhưng Tết này bết quá, tôi uống ít lắm, nhưng uống "chuyên đề", hic! Cảm ơn Anh cho một cái còm quá đã, rất cảm ơn!

    Trả lờiXóa
  43. Chị không biết phải nói gì, bởi chị biết em đang xót lòng.
    Xót lòng vì bạn, xót lòng vì câu nói của bé trai nào đó, và, cả xót lòng vì cái vỗ tay nói theo ngu ngơ như đứa trẻ của Bố!
    Chuyện gì cũng có hai mặt, phải không em? Nên chăng nhìn mặt tích cực, mặt tốt để còn "cố yêu đời mà sống..."

    Trả lờiXóa
  44. Dạ không... Em xót Bạn thôi Chị Ba, cũng không xót lòng vì lời của cháu bé đó lắm... nó còn nhỏ quá, nói theo thôi, còn Bố em thì già quá, cũng nói theo thôi... Chứ Bố em biết rõ người bạn này của em, tụi em chơi với nhau từ nhỏ... nó đến chơi nhà em không gặp bất cứ "cái nhìn" nào... mẹ em, anh chị em yêu nó như yêu em... Chị Yến còn nhắc em mấy lần, nói nó vô chỉ test HIV/AIDS... cho nó, nhắc em dặn nó phải thủ sẵn bao cao su... nhưng nó sợ nhà em "liên lụy", thiệt là một con khờ... hic! :((((

    Trả lờiXóa