Mệt quá đôi chân này… tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi!!
Hạnh ngộ tình cờ…
Tôi là người không quảng giao, nên ngay trong đời thường, lẫn đời blog, số Bạn Bè có là không nhiều. Từ 360 đã vậy, blog tôi là một cái blog ế nhệ… sang đến mul, dường như nó càng khép kín hơn… tôi dùng cái nhà ở Mul nay mà Chị Gió làm tặng, như một chốn để đi về thi thỏang, để gặp gỡ những Bạn Bè từ 360 mà tôi có hạnh duyên quen biết và không muốn lạc mất họ…vì thế, khi nhóm Bạn cũ của tôi mở rộng vòng FL của họ, tôi không biết nhiều Bạn bè rất mới là vậy…
Blogger Huynhtran – Chị Trần Thị Mùi là một trường hợp như thế. Tôi được biết tên Chị cùng lúc với hân hạnh gặp Chị luôn ngòai đời thật nhân đám cưới con trai Chị Gió. Ấn tượng về Chị lúc được giới thiệu là không nhiều, nhưng khi chuẩn bị rời tiệc cưới để đi tiếp độ cà phê, tôi thấy mọi người rú lên, bao quanh Chị… Thì ra, Chị đang “chia quà” mang về từ Campuchia cho các Bạn. Vì là người lạ, nên tôi với Bạn Phương Nguyên định lỉnh ra một chỗ khác nói chuyện để tránh làm Chị khó xử khi …không có quà cho …người lạ, hihi! Nhưng khi chúng tôi vừa quay đi, thì có một bàn tay níu lại và gọi: Mập… em là Minhtmap phải không? Tôi toe tóet cười và đáp: Dạ, nó đó Chị… và hình ảnh Chị lúi húi lục tìm tiếp trong cái “tay nải ba gang” của mình một món quà cho “kẻ lạ” là tôi và Bạn PN của tôi, có lẽ là hình ảnh tôi không bao giờ quên… Không quên, nhưng sau đó về nhà, tôi sang nhà Chị Hà, sang nhà Gió để “bắc cầu” sang nhà Chị tìm hiểu… cả tháng trời mà tôi vẫn không dám xin add… tôi là vậy…Bạn tôi gọi, đó là cái tính hâm hâm của một kẻ thường “bán rẻ” cơ hội của mình…
Và được “dung chứa” thật hiền…
Trong một lần len lén vào nhà Chị chiêm nghiệm những “dấu lặng” thiền – điều làm tôi luôn ngạc nhiên về việc vì sao giữa thương trường khốc liệt “mạnh đựơc yếu thua” mà Chị du mình vào, Chị vẫn có thể tìm ra cho mình sự an nhiên đến vậy?- tôi mạo muội để lại một comment… Và từ ngày đó, Chị đều đặn mỗi ngày sang nhà tôi khi thì ở guestbook nếu đóan tôi “đi quậy” đâu đó rồi, khi thì vào đọc entry và để lại một chia sẻ rất hiền… Mỗi lần thấy Chị sang, tự dưng, tôi cứ mắc cở cho cái cách mình hành xử nơi nhà Chị… và tôi đánh bạo comment thêm một entry nữa, rồi mới dám gởi invite xin được add Chị…Chị trả lời ngay, và trả lời bằng cái cách rất bao dung của một người phụ nữ từng trải và đến giờ vẫn bươn chải. Cái cách mà tôi từng bắt gặp nơi Chị Ba Thu Nhân, Chị Gió, Chị Hà, Chị Thủy Cúc, Chị Gia Minh, Chị Yến, Chị Bống… Cái cách mà tôi, dẫu ba lơn đến mấy, cũng nhận ra, mình đang được thêm một người rất tử tế trông nom…
Từ đó, ngôi nhà của Chị là nơi tôi qua lại mỗi ngày, đặc biệt, là những ngày mà tôi “sân si” hơi nhiều với thiên hạ. Tôi gọi ngôi nhà đó là một Chiếc ghế hiền, để lòng tôi nghỉ ngơi… lấy sức mà…quậy tiếp…
Hôm qua tôi được Chị mời đến …ăn tiệc. May, giờ cuối tôi biết đó là Sinh Nhật Chị… nhìn Chị qua lại như một cái bóng nhỏ giữa mọi người, để không bỏ sót một Bạn nào chưa được chào đón, nghe Chị kể về “thiên tình sử” blogging của mình… tuy không nói được nhiều với Chị bởi mải “sa đà” với Bạn hiền LangYen và “Bạn nhậu” Anh Cosusu… nhưng tôi biết, mình luôn được Chị nhìn ngó tới, để bảo đảm trả tôi về không lướt khướt cho mẹ tôi…
Cảm ơn Chị đã cho em và các Bạn một tối rất vui… Chúc mừng sinh nhật Chị thật hiền. Quý chúc Chị sức khỏe, an nhiên và mọi việc ngày một thuận lợi hơn, để Chị được nghỉ ngơi…Và cảm ơn Chị đã đón nhận em vào “danh sách bạn bè” của mình… rấtcảm ơn…