Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

Entry 26 Tháng Chạp Canh Dần- Những đa đoan, bộn bề cuối năm...

Người lớn… trẻ con…

Người lớn…

          Những ngày giáp Tết, bao giờ cũng làm cho người ta hối hả hơn và dường như tất bật hơn. Những hối hả, tất bật không hiểu sao cứ dịp này là ùn ùn kéo về xếp hàng “chờ giải quyết”, nhà nào cũng vậy và ở ai cũng vậy, và từ đó cái mệt mỏi, nhiều khi cả cái ỏai cũng xuất hiện thường khi. Đến nỗi “người lớn tôi” năm nào, cứ vào những ngày này là ao ước “Bao giờ cho đến ngày xưa”…

Trẻ con…

          Đó là cái thời khắc tôi còn là một con bé con xúc xắc, vô lo và nghịch ngợm. Tết ngày đó, đồng nghĩa với được nghỉ học, bắt đầu vào chiến dịch “vê pháo” và ầm ĩ với những cái bánh chưng “muội” của trẻ con trong nhà. Tết ngày ấy là xúng xính quần áo mới, là những món ngon các bà và mẹ chuẩn bị, là những phong bao lì xì đỏ, chỉ được cầm cho sướng tay những ngày Tết. Sau Tết là “cho Mẹ vay, hàng tháng trả lãi”… Mẹ trả lãi rất sòng phẳng vào cuối tháng, nhưng cái cảm giác “giao nộp của cải” của mình là cái cảm giác rất không dễ chịu, nên khi nhìn thấy mấy anh chị lớn được giữ tiền lì xì, tôi cạn nghĩ và nông nổi đã ao ước “Sao mình không là người lớn nhỉ?”…

Người lớn…

          Khi đã thành họ, tôi mới biết mình đã ước ao nhiều điều dại dột. Như tối qua ngồi cà phê cuối năm với Chị, nhìn những chiếc tàu hối hả qua lại ngược xuôi trên sông cho những tất bật hàng hóa, nhìn những níu kéo vội vàng những đi-ở dở dang của những đôi-người-lớn ở bến tàu, nghe những chuyện đời dàn trải mà Chị và Tôi dành cho nhau, dành cho bạn bè, mới thấy hết nỗi mệt mỏi và vất vả khi làm người lớn. Ta đã già nên tự dưng thấy tâm mình cằn cỗi hơn, thấy quần áo rộng ra vì những vất vả áo cơm nhưng dường như lòng thì chật lại, thấy thỉnh thỏang trong những nói-và-nghe dành cho nhau đã có những đắng lòng vì bể dâu khó tránh, để trong những phút lặng đi mới thấy và nghĩ “Bao giờ trở lại hồn nhiên”… Ở cà phê ra đã muộn, vẫn ghé về nhà con bạn ruột rà, nó mệt mỏi lê ra và hét lên khi thấy mặt tôi, ôm chầm lấy và rủa: Đồ qủy sứ, đến bây giờ mới chịu đến chơi với tao…ngồi nghe nó kể về cuộc sống mấy mẹ con trong ngôi nhà từ-chối-đàn-ông, nghe nó bình thản kể về người-bố-của-những-đứa-con-mình bằng giọng đã vô cùng thản nhiên, và cuối cùng khi nghe nó kết: Thì mình giờ cũng sắp ông, sắp bà cả rồi, mới lại nghĩ  “Con cái lớn hết rồi, bảo sao mình không là người lớn nhỉ?”…

Trẻ con…

          Sáng nay có việc Chị sai đi chợ. Cái chợ ngày bé vẫn luồn lách như con chim chuyền mua rau, mua hành, thỉnh thỏang mua chè khi được mẹ sai đi, thuộc nó như lòng bàn tay, bỗng hôm nay, sau bao năm bận rộn cho những bon chen người lớn, tự dưng thấy nó to ra, lạ lẫm. Thằng Bờm dắt đi chợ, tôi thấy mình lúp xúp theo những bước chân trai trẻ của Bạn thân, ngơ ngáo nơi từng dãy hàng ngang dọc, đã vậy, “Thằng Bạn ruột rà” còn nắm chặt tay và dặn:“Mập đi theo con, coi chừng lạc”… mà buồn cười. Ngắm nhìn cái dáng cao lớn của Bờm từ đằng sau, thấy thời gian sao mà nhanh quá. Ngày nào dắt nó ra chợ, nó còn bé tí, mếu máo “Mập bế koong”…lia lịa, mà nay đã…

          Vậy đó, thời gian là cái không chờ đợi, không thể tái hồi, là cái đã qua đi, đã lôi theo cái gì là không bao giờ hòan trả lại. Ta đi cùng nó, an vui nhất là đi theo chiều cuốn, giữ lại cái hòai niệm về một thời con trẻ, không phải để than trách cho hiện tại và hối hả ở tương lai mà chỉ là để lòng ta trong trẻo lại. Ta đi cùng nó, biết mình đang ở thời điểm nào, để biết luôn, cái đã gieo hôm nay sẽ là cái ta gặt ngày mai, để, chừng mực hơn, đắn đo hơn… Để Mùa Xuân về rất gần, ta sẽ thấy cái ta được vui bao giờ cũng nhiều hơn cái ta mệt mỏi… nghĩ vậy để bỏ qua những tính tóan với mình, với người không nên có, không đáng có, mà vui vầy với những giờ khắc nếu qua đi là sẽ không quay lại bao giờ…

 

 

4 nhận xét:

  1. Hôm qua chị lại băng qua con đường rộng một mình sau khi chia tay M ..
    Xa lộ giờ thênh thang hơn nhưng an toàn hơn nhờ chiếc cầu vượt mới toanh ...Hôm qua trời nhiều gió , trời lạnh , có áo ấm mà vẫn co vai M ạ ...

    Chị yêu giờ khắc ngồi với M nhìn khúc sông loang ánh đèn và những góc phố Saigon lấp loáng ...Giờ khắc của những ngày cuối năm tự dưng thấy lòng yên tĩnh ....tự dưng thấy cuộc sống dễ thương y như M .

    Cám ơn M , cám ơnn em

    Trả lờiXóa
  2. Cứ gần tết lại thấy lòng nao nao phải không chị? Vậy mà tôi nhớ chị viết trong 360 khi mới hết tết chị lại bắt đầu đếm ngày để chờ tết

    Trả lờiXóa
  3. Tự dưng thôi hén Gió, chứ yên tĩnh không tự gầy mà nên được...

    Trả lờiXóa
  4. Tôi nao nao trong Tết năm nay vì nhiều nguyên nhân Anh ạ! Nhưng chỉ nao nao chút xíu thôi, chứ tôi thích Tết lắm lắm luôn...

    Trả lờiXóa