Ta buông trôi những ngày hè xanh ngát Kẻ lên bảng đen những dòng phấn trắng
Quay trở về với bận rộn áo cơm Dạy học trò để cây thước cho ngay
Xiêm áo thất thơ Đường phấn thẳng, sao đường đời ngang trái
Lơ ngơ giữa phố Biết tìm đâu bờ bến để mà sang?
Lơ ngơ như chú ếch nhảy lên bờ
Ta bỏ lại sau lưng thành phố núi Phố đồng bằng không dốc lên dốc xuống
Tìm về nơi xe ngựa ngược xuôi Mà tôi hụt hơi làm kẻ leo trèo
Vấp té mấy lần Đi chưa rã cẳng mà đã nghe mỏi mệt
Đứng lên ngã xuống Bỗng ước đời mình được hóa như thông…
Vẫn nói không trôi câu “rao bán tình đời”
Chào năm học mới…
Những hạt mưa xanh của mùa Ngâu chưa tan, tầm tã mỗi ngày làm lầy lội con đường đến trường của bao bước chân Thầy Trò hôm nay, nhắc tôi mình sẽ có trước mắt 300 ngày nữa cho những khó khăn chưa hình dung nổi. Sân trường sau buổi tổng dượt lễ đã vắng hẳn, tôi ngồi lại cho những công việc sự vụ cuối cùng để chuẩn bị cho Lễ ngày mai tươm tất. Trong cái vắng lặng đó, tôi nhẩm nghĩ lại 28 ngày khai giảng đã từng qua kể từ ngày ra trường năm ấy. Nghĩ lại và nhận ra, mình giờ như một “người lính già đầu bạc”, lẩn thẩn với những nhớ về và không quên kể chuyện “Nguyên phong”. Nghĩ lại và nhận ra, hình như chưa có mùa khai giảng nào mà lòng mình lại không có những xôn xao nhất định. Những xôn xao mỗi năm mỗi khác, dù ngày khai giảng mỗi năm vẫn vậy. Những xôn xao cho mình một nỗi vui rằng với nghiệp dĩ này, mình chưa tuyệt tình với nó.
Chào năm học mới…
Đêm qua sau buổi cúng Rằm Tháng 7 của Mẹ, gia đình ngồi …tám cho những bước chuẩn bị đến trường của “hai nhi đồng” còn sót lại trong nhà là Su Mô và Bờm. Bà Nội ân cần nhắc hai đứa cố gắng, nhắc luôn mỗi ngày đến trường là một ngày vui. Nhắc Su phải ráng hơn trước áp lực sách bài mỗi ngày mỗi nặng của năm lớp 11 – năm bản lề. Nhắc Bờm đừng ba lơn như Mập, vì năm nay là năm cuối cấp hai rồi. Từ chỗ có “liên quan” đến chữ Mập, Bà nội nhắc luôn “hai nhi đồng già” cũng phải mỗi ngày đến trường là một ngày An. Chữ An rất cần cho cuộc sống đã quá nhiều sân si. Nhắc Mập, hễ thấy chuyện gì manh nha khiến mình manh động là phải thôi ngay… Nghe Mẹ nhắc, tự dưng mắt cay, tự dưng thấy hình như đây luôn là điều Mẹ nhắc 28 năm qua từ ngày bước chân ra “kèn cựa” với đời, với người, với nghiệp dĩ. Thấy mình hình như … chẳng làm theo bao giờ. Để khi nhận về biển dâu, luôn hiểu đó là điều tự mình mà ra, từ mình mà đến.
Chào năm học mới…
Vẫn xin chào năm học thứ 29 trong đời làm Thầy mà vẫn phải luôn “học” của tôi bằng nhiều tâm cảm. Như đêm qua, Bạn đến đưa đi cà phê, hỏi han về những “sẵn sàng” cho năm học mới, nghe tôi …càm ràm về những được-mất, Bạn đã cười khì, xoa xoa cái trán nóng của tôi và nói: Còn “sung” như thế, hèn chi người ta nói “thầy già con hát trẻ”. Thôi nâng ly lên, và có một năm học mới an vui nhé…
Vâng… Chào năm học mới, chào những bươn chải mới, những lo toan mới, chào con người cũ và những kềm giữ mới. Chào tôi cùng Nghiệp dĩ của mình…và mong cho những An Vui luôn ở bên mình suốt năm…
Bác thật thấu đáo khi dặn dò Mập chữ "an" chứ không phải là chữ "vui". Ngưỡng mộ sự sáng suốt và sâu sắc của bác gái. Nghề của mình mà, vui sao nổi! :D
Trả lờiXóaVậy mà mỗi năm khai giảng, Mập vẫn náo nức lắm UV à, thiệt đúng là đồ...ba lơn.
Trả lờiXóaNhưng Mẹ lo lắng là hông thừa hén, vì Bà quá hiểu con mình...
29 lần chào khai giảng... năm nay có gì khác không M? "Mỗi ngày đến trường là một ngày AN". Mong M được như vậy hen.
Trả lờiXóaDạ niềm vui có khác... ba lơn có khácChị à, và cảm ơn Chị!
Trả lờiXóaChúc mừng cô giáo:)
Trả lờiXóaAn nhiên bạn nhé.
Trả lờiXóaCùng chia sẻ với nhau điều này nha MM !
Trả lờiXóaDạ cảm ơn Anh!
Trả lờiXóaSẽ an nhiên, nếu...đừng ai ghẹo mình và mình hem dám ghẹo ai...
Trả lờiXóaĐiều 1, chắc dễ, điều 2 chắc khó hihi!
Cảm ơn Sờ...
Dạ, cùng chia sẻ!
Trả lờiXóahic ,chị thì lạy trời, lạy thánh ala ...không còn thấy nôn nao chi cả , chỉ có cảm giác sợ lễ khai giảng kéo dài ...
Trả lờiXóaCám ơn vì entry của M kéo chị nhớ những mùa đã đi qua từ lâu lắm .
Cái gì rồi cũng tàn phai kể cả niềm vui nên hình như những người lính già như chị như M cứ tìm chữ AN cho nó vừa mình M nhỉ ?
Chúc an vui bên đám nhỏ nha Mập! Các cháu dễ thương lắm đó!
Trả lờiXóaEm vừa nói bên nhà của Gió rằng: Em, chẳng bêết may hay rủi cho đời, ngoan hay ...ngoan giả cày, năm nào khai giảng cũng náo nức kỳ lạ, cho dù bị Lễ hành mấy ngày trước rất quạu...
Trả lờiXóaBiết là khó thể An nhưng được khúc nào hay khúc đó Gió ạ!
Sáng mai Chị em mình lên đường nhé.
Một buổi mai ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh...
Học trò bao giờ cũng dễ thương Chị ạ, có lẽ đó là cái níu những người như Gió, như em ở tới giờ này ( ngòai lý do, không ở thì thiệt em không biết làm cái khác... hic!)
Trả lờiXóaCảm ơn Chị...
Biết MM vẫn còn nôn nao ngày khai giảng lắm, trái tim em vẫn còn tình yêu nghề sâu nặng lắm, chuẩn bị bước vào khai giảng đã đãi bạn bè một bài trên Tuổi Trẻ Cuối tuần rồi mờ. Còn yêu là còn hạnh phúc em à.
Trả lờiXóahttp://tuoitre.vn/Tuoi-tre-cuoi-tuan//Ban-doc-va-TTCT/509524/Nhung-tran-tro-doc-duong-den-truong.html
Hehe, em lên lớp dạy lại, chắc quên nghề rồi Chị. Bài kiểm tra đầu tiên chỉ có 30% đạt yêu cầu, mặt cô méo xẹo...Cảm ơn Chị đã đọc em...
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaChúc ba bác cháu được AN, phải an trong lòng thì làm mọi việc mới bình tĩnh, chỉnh chu ha Mập.
Hic, cảm ơn Cô Tibet, hôm nào Cô Tibet nhớ..xoa đầu thằng Bờm một cái cho MẬp hén...hihi!
Trả lờiXóa