Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Entry for 30 September, 2012 - Trung Thu trong Tôi...


Trung thu và đứa con nít…sống lâu năm
Năm 1991…
          Trung thu năm đó – tính đến nay đã hơn 20 năm, nó thực không còn nhớ rõ ngày tháng. Nhưng chỉ biết ngày 18/09 năm ấy Bạn và gia đình đi định cư và Trung thu chưa đến. Trước đó 1 tuần, tuy bận bịu cho việc sắp xếp vật dụng, quần áo đem đi. Sắp xếp cho việc gia đình còn lại. Bạn vẫn không quên nó, không quên còn có một con bạn hình như cả nửa tháng nay không hề xuất hiện ở nhà Bạn, trong khi, trước đó, vẫn xuống chơi hà rầm. Không quên, nên Bạn cũng nhớ ra mùa Trung Thu sắp đến. Nhớ ra, năm nào Bạn cũng làm cho nó một ít bánh dẻo nhân đậu xanh mứt bí mà nó thích, năm nay thì không. Nhớ ra, nên tự dưng Bạn hốt hỏang. Bạn biết, nó đã định chạy trốn trước khi Bạn đi xa. Nó – to như một con gấu mẹ, nhưng lại là đứa mít ướt nhất trong đám bạn ruột rà. Và do không tin được nó có thể kiềm chế, nên nó chọn cái chước “ tẩu vi thượng sách”. Và cái “mưu mô tào lao cò con” đó của nó, làm Bạn thực sự thương.

Năm 1991…
          Thế là Bạn đi tìm nó. Bạn đi tìm với cái lồng đèn ông sao trên tay và một ít bánh dẻo Bảo Vinh. Cái lồng đèn là “nói thác” đi: Cho cháu Tý Con. Ít bánh dẻo là nói để biếu bố mẹ nó cho dịp chia tay. Song cả hai thứ, Bạn biết và nó biết, là đều dành cả cho đứa con nít… mãi không chịu lớn. Nó út ít trong nhà… vì thế, nó chẳng bao giờ chịu để cho mình già đi bằng cách nhìn thứ gì cũng ra chuyện ba lơn. Chỉ có Bạn biết, cùng với Bạn, nó là đứa gánh nhiều chuyện lên bờ, xuống ruộng. Chỉ có Bạn biết, giấu sau vẻ ngòai gai góc, là một khối tâm hồn mỏng hơn cả pha lê, mà mọi tổn thương dù nhỏ nhất cũng có thể gây ra rạn vỡ…một trong những rạn vỡ đó là nó cứ phải đứng một chỗ, nhìn nhiều đứa Bạn mà nó coi như cật ruột lần lượt ra đi…

Năm 2012…
          21 năm… thời gian đã quá dài. Quá dài cho một cái lồng đèn ông sao có thể giữ cho nguyên vẹn. Quá dài cho cái niềm ưa thích trẻ thơ về vị ngọt ngon của bánh dẻo ngày nào. Quá dài, nên cái ánh nến chập chờn mỗi năm cứ mỗi nhòa nhạt đi, và nay thì chỉ còn như một vệt đèn le lói đâu đó trong lòng. Quá dài, nên giờ hình dung lại, không ai còn nhớ cách làm cái bánh dẻo đơn giản ngày khó khăn đó nó như thế nào…Quá dài, nhưng hình như trong long đứa con nít …sống lâu năm, niềm hàm ơn cho những tình yêu mến thơ bé đó chưa bao giờ mất hẳn…
          Quá dài, vậy mà khi Mùa Trung thu ướt đẫm những hạt mưa, vẫn có kẻ còn biết bớt chút thời gian ngồi nhớ lại… và nhẩm hát…
          Nhánh sông thân yêu ngày tôi quá buồn, đã qua đi cùng thời thơ ấu. Chiếc bánh ngon và cây nến hồng. Sao lạ quá, vì hồn vắng tanh… Thật hoang vắng…


25 nhận xét:

  1. Entry hay lắm. Cứ nhớ đi nhé khi những mùa trung thu về . Khi ta lớn lên, trưởng thành và trở về già thì những niềm nhớ càng nhân rộng, chất ngất...

    Trả lờiXóa
  2. Nhạc hay và hồi tưởng thật dễ thương.

    Trả lờiXóa
  3. Bệnh của tuổi gió heo may đã về hén Chị?

    Trả lờiXóa
  4. Em đang buồn Pink à...Vừa nhận được một tin nhắn: "Chúc một mùa trăng Trung Thu ấm áp, an lành. Rất nhớ M."
    Và cái chữ Nhớ đó kéo em về những chuyện rất không muốn nhớ... hic!

    Trả lờiXóa
  5. Buồn như vậy cũng đáng buồn mà. Không khổ là được rồi.

    Trả lờiXóa
  6. chị bạn thân em cũng sắp đi định cư , cả tháng nay cứ hẹn gặp trò chuyện suốt , bạn nói rồi đây lúc buồn , lúc kg có bạn , kg có ai chuyện trò chắc nhớ lắm , em mạnh miệng : qua đó đi làm suốt nhớ nhung làm gì , tui kg gặp ai cả tháng có sao đâu , nói hoài có nhiêu đó , nnó nói mai nấu bún riêu nhớ xuống ăn , rồi đi nằm giường HQ cho xương sống dẻo dai , ừ mai xuống ,e về nhà tới giờ ngủ chưa được .
    :(

    Trả lờiXóa
  7. Hic, em thấy buồn như vậy là đáng...đời á P. Hic hic!

    Trả lờiXóa
  8. Người ở lại thì bao giờ cũng mạnh miệng, nhưng thiệt ra là cũng tan nát không kém người đi hén...

    Trả lờiXóa
  9. Năm nay đêm Trung thu không mưa, nên Mập ko có cớ hóc nhè, hihi

    Trả lờiXóa
  10. Chị không có trung thu nên không có ký ức cũng như ý thức về nó.

    Trả lờiXóa
  11. Chưa già mà chị cứ gặm nhấm ký ức.

    :D

    Trả lờiXóa
  12. Trong cái cõi thênh thang của tâm hồn con người ấy, nếu không có những nỗi nhớ mang tên Ký ức , thì cõi đời này làm gì có thơ và nhạc hở em?

    Trả lờiXóa
  13. Hehe, cừ là tiếng hóc khô hem lệ đóa Chụt cưng!

    Trả lờiXóa
  14. Hic, vậy ngoài đó hem có tổ chức Trung Thu hả Địa 1? Em nhớ có bài thơ gì mà "Trung thu trăng sáng như gương. Bác Hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đồng..."..

    Trả lờiXóa
  15. Hic, bi giờ còn răng thì gặm nhắm từ từ nó mới...phê, chứ chờ già rồi, răng đâu mà gặm chứ Lão? hehe!

    Trả lờiXóa
  16. Chính xác trăm phần trăm... hehe!

    Trả lờiXóa
  17. Em cho lên hai trăm phần trăm luôn! Dzô!!!! :)

    Trả lờiXóa
  18. Hai ngày chị không vào nhà ...Trung thu qua mới mò đến hồi ức trung thu của M và chạm "nhánh sông thân yêu ngày chưa biết buồn....".
    Chị có cả một thời thơ ấu mà trung thu là những nhịp đập bồi hồi nhất .
    Lớn lên dần chị không còn thấy thèm muốn trung thu . Có lẽ chị cũng giống Hoàng Tử Bé phát hiện trung thu không phải của mình mãi mãi như hoa hồng không chỉ có ở xứ tí hon ...nhưng bây giờ, cả chị cả M nhớ Trung thu là nhớ những ảnh hình khuất lấp có dịp trôi về , phải không ..

    Lâu lắm rồi đó M mới nghe lại bài hát có câu bắt đầu hay nhất

    Trả lờiXóa
  19. Sống với những kỷ niệm đã qua cũng làm mình thật khó cho những chuyện tương lai, nhưng dù sao mình cũng là một người "giàu có", ngày tháng nào trong năm cũng có thể viết thật hay được. Chị đọc entry này khi Trung Thu đã qua rồi nhưng vẫn thấm em à.

    Trả lờiXóa
  20. Em và cả Bạn em - giờ chắc bận bịu gia đình không còn nhớ như em nữa - nhưng phải cảm ơn những Trung Thu thơ bé bồi đắp bạn bè Gió à...
    Em thích bài hát này lắm lắm, từ hồi bé... Bạn em cũng thích nên post. Có điều Don Ho hát không hay bằng Kiều NGa, nhưng em không tìm được code của Kiều NGa...

    Trả lờiXóa
  21. Chị nghe lại cũng không dưng bâng khuâng

    Trả lờiXóa
  22. Có người nói: Sống mãi với quá khứ là làm mất hiện tại và hỏng tương lai...
    Chừng mực nào thì đúng hén Chị GiaMinh, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hehe... nên em cứ nhớ miết và đúng là thấy mình "giàu có"...

    Trả lờiXóa
  23. Mừng vì em còn có bạn và những người bạn.

    Trả lờiXóa
  24. Em thấy...ông Trời không bạc đãi em, chỉ là em ...tự bạc đãi mình thôi Chị... hic!

    Trả lờiXóa
  25. hù... chị nè M. Thăm M ở đây nè.. heheh

    Trả lờiXóa