Tôi và cành phượng Đảo tháng 04, rưng rưng…
Tháng ngày chật hẹp…
Tôi và không gian thành phố của mình như đặc quánh lại trong cái nóng, trong những bức bối, ngột ngạt, khổ sở của những ngày cơm áo mệt nhoài, những bổn phận, những công việc lôi mình đi. Cái dòng chảy đời thường làm cho mình có cảm tưởng nó không bao giờ ngừng lại. Không ngừng lại và cuốn mình vào một suy nghĩ rất dở: có khi nào vừa vùng thoát được một cơn “khủng hoảng lo” này, thì e lại rơi vào một “trầm cảm tất bật” khác. Sơ hoài cái cảm giác một ngày nào đó cái dòng chảy ấy sẽ lại làm bùng lên trong khô hạn niềm tin và nụ cười ở mình thành một cơn “gào khóc” qua phone, mà người nghe lặng đi, chết điếng vì lo, vì ray rứt, vì không biết làm sao để an ủi. Sợ hoài cái cảm giác tự dưng không thể đỡ mình đứng lên, làm gì còn có thể là chỗ dựa cho ai đó, như đã từng.Và, chuyến đi tới, bắt buộc mà như một giải thoát, buông tay khỏi hết thảy nhưng lo toan thường nhật, những căng thẳng đang chờ, để quảy gánh hành lý nhẹ tênh mà đi…Ừ đi nhé, về Côn Sơn tháng 04…
Cành phượng rưng rưng nỗi nhớ…Bồn chồn, da diết tiếng sóng êm…
Côn Sơn đón tôi bằng cái nắng 31 độ C trong bóng râm, đường bay phi trường có cảm tưởng đang cong lên dưới nắng. Bước ra khỏi phòng chờ, Côn Sơn lùa ngay vào tôi một luồng gió biển. Mùi biển mặn, mùi gió mặn, mùi cây dại ngái ngái suốt dọc đường đi cũng mặn, từng chút chút len lỏi vào khứu giác, rồi vào mạch máu của tôi, thật êm.
Tôi chợt nhận ra cơ thể mình đang từng chút, từng chút giãn ra, nhẹ đi. Cảm thấy cái cuộc sống mình đang cầm nắm trong tay bấy lâu sao mà vô nghĩa, những sân si về được mất sao mà đa đoan. Chưa kể, mới đầu tháng 04, đường vào Nghĩa trang Hàng Dương mát rượi, bỗng bật lên những cành phượng đỏ ối, trĩu nặng. Màu đỏ phượng, màu xanh biển, màu mây trắng, những chiếc thuyền thúng, thuyền chai, thuyền nhỏ, thuyền to êm ái xếp cạnh nhau nằm nơi cầu tàu ban trưa, cho cảm giác bình yên tuyệt vời.
Tôi đi ngang những con đường rộng, mát, êm, không có khói bụi,
lô cốt giăng hàng, không có ngã tư xanh đỏ nôn nóng, không có những gương mặt người đăm đăm. Dân Côn Sơn hồn hậu với khách lạ, họ chia từng ca trà đá mời chào mà không vòi vĩnh, níu kéo kẻ nhàn du trưa nắng. Thi thoảng, có một vài người chạy ẩu, bị dừng lại càm ràm đôi câu, thật lạ, câu xin lỗi nơi họ cũng rất hồn hậu đáp trả, không có sừng sộ, không có gay cấn, không hứa hẹn bạo lực như tôi hình dung sẽ…sẽ…
Đêm xuống, thủy triều rút ra xa, bãi biển rộng mênh mang, khi thả bộ cùng chị dọc triền bãi, tôi tả cho bạn nghe qua phone như thế. Bạn cười nhẹ hỏi êm: Thư giãn chưa? Nhẹ lòng chưa?
Và tôi, chợt dưng mềm đi như bún, cười thổn thức, nói điều chưa bao giờ nói một cách đàng hoàng suốt bấy nhiêu năm: Lòng không thể nhẹ, vì tui đang nhớ…quá nhiều…điện thoại bị cắt, chắc do sóng yếu, tôi nhủ là vậy, không hy vọng ở nơi xa nào đó, có người cũng cười…thổn thức…tội nghiệp hơn mình…
Sáng hôm sau, đứng trước biển từ rất sớm chờ đón bình minh, chờ một “mặt trời đỏ ối như hòn lửa”, hít thở những cơn gió biển vâm váp, nồng nhiệt, tôi nói nhẹ :Cảm ơn Côn Sơn, cảm ơn cảm ơn cành phượng đảo Tháng 04, cảm ơn Biển. tôi hứa sẽ quay về nơi này nhiều lần nữa khi có dịp, quay về và chắc sẽ dắt theo nhiều người nữa đến. Bởi vì, tôi biết, mình còn nợ cuộc đời này và nhiều người, một món nợ rất loay hoay…
Thích quá ... Côn Đảo quyến rũ chị thêm 1 lần vì bài viết của cưng .... Thích ánh trăng được ngước lên từ 1 vòm cây ...thích dáng đỏ ngước lên từ màu nắng .. Nhỏ có những ngày là mình ... Mong qúa, thi thoảng lại có những chuyến đi như thế M héng ... Có lẽ bàn đi để ta cùng có 1 chuyến về Côn Đảo nghen M
Trả lờiXóaChị thích những tấm ảnh em chụp. Cái hồn của Côn Đảo dường như gói trọn trong đó.
Trả lờiXóaHay tại người cầm máy đặt hết hồn mình vào trong cảnh vật, nên nó đẹp đến hớp hồn ?
Chị ngắm Côn Đảo qua ảnh rất nhiều, nhưng chưa lần nào có nhiều xúc cảm như lần này.
Cám ơn em.
Thích nhất cái hình biển đêm với vầng trăng mồ côi ...
Trả lờiXóaMập! em chỉ đọc thôi mà những cảm xúc của chị sao rõ ràng đến thế, hình như đang thấm vào da em...Những lời nói chưa bao giờ nói chắc tan hoà vào sóng biển làm dịu nhẹ lòng chị của em phải không? ở nơi nào đó cũng có người chắc cũng nhẹ lòng như giây phút Mập đang đứng giữa biển trời và ngước mắt nhìn nhành phượng đỏ.
Trả lờiXóaCưng chị của em.
Hình đẹp quá Mập à, Côn Sơn hiền lành qua ống kính của Mập ...
Em đang ghiền chỗ này nè chị! Nhất định năm nay phải tới đây mới được!
Trả lờiXóaChị đã đến CĐ năm ngoái rồi và cái cảm giác thanh bình nơi ấy vẫn còn lưu lại đến giờ. Và vẫn muốn thêm một lần đến với bạn bè. Chị đã từng đứng trước biển lúc bình minh, đứng trước biển lúc đêm về... từng đi dạo thật chậm trên những con đường đầy bóng cây bàng phủ mát không có những tiếng xe gào rú. Và ngày nay lại nhớ CĐ qua vài bức ảnh cũ. Cảm xúc vẫn y như ngày ấy!
Trả lờiXóaCĐ như thế này mà làm sao không nhớ hả M.M.
Chiếc thuyền đánh cá vào một đêm tháng 10 của năm 1979 lướt trên biển đêm và xa xa kia là ánh đèn mờ mờ của Côn Đảo.
Trả lờiXóaTôi chỉ biết Côn Đảo treê đượt vượt biển.
Đọc Côn Đảo của chị Minh T làm lòng mình an ủi: Tình Người vẫn còn đấy, phải không.
Một cơ duyên sẽ đến và Tình Người sẽ nở trên cả nước!
Dạ đúng, em mà không có chuyến đi này chắc phát khùng ...
Trả lờiXóaCảm ơn Chị, Côn đảo đẹp và yên bình, không có cảnh chụp giựt buôn bán náo loạn chị ạ !
Trả lờiXóaMình không lấy được hết cái hồn trăng 17 trên bãi biển đêm đó , tiếc ghê ...
Trả lờiXóaKhông, là những lời nói nhiều lần nhưng chưa bao giờ có lần nào đàng hoàng Ròm cưng à !Hic !
Trả lờiXóaCó cả những cái hình " dữ dội" chớ, nhưng chốn này không phải là chốn đem ra ...không làm được gì mà còn gây nhiều nhiễu nhương không đáng có ...Ròm à !
Trả lờiXóaĐi nha, nhớ cho Nấm đi nữa ...
Trả lờiXóaCông Đảo đẹp và bình an ghê ha chị ?
Trả lờiXóaDạ, anh Dũng, cảm ơn Anh. Ở đâu cũng có điều này, chỉ cần ta không khép mắt lại ...
Trả lờiXóatiếc là mình và máy đều dở, không lấy được hết cái thần của đêm trăng 17 Côn Đảo ...Uổng lắm !
Trả lờiXóađi nha, cho Nấm đi nữa ...
Trả lờiXóa