Như một lời xin lỗi …
Bạn, sao lại có người bạn như tôi…
Chúng ta quen biết nhau là chuyện ngẫu nhiên trong muôn một chuyện ngẫu nhiên mà “thế giới 360” mang đến.Chỉ một cú click chuột, vài động tác rê dắt, chúng ta “va đập” vào nhau trong thế giới phẳng và dừng lại bên nhau khi chợt dưng nhận ra những cảm nhận tương đồng và những dị biệt thú vị. Ta tìm thấy nhau, mặt chưa giáp mặt, tay chưa tận tay, ấy vậy mà từng chút, từng chút mỗi ngày mỗi gần hơn, hiểu thấu nhau hơn, và đặc biệt, lại có cảm giác hình như ta không phải là những người bạn mới mà là những người bạn cũ, lạc mất nhau một khoảng thời gian và nay tìm lại được. Một gần gũi không thể giải thích, một thân quen gắn kết không thể lạ lùng hơn. Hình như chỉ mới 2 năm, hơn 700 ngày buồn vui bên nhau theo cái thoi thóp của 360 khi gần đến ngày cáo chung, mà ta có lúc ngỡ rằng mình đã vừa qua 20 năm bên nhau…”hàng vạn ngày gió cuồng mưa lũ”, những sẻ chia đó, về muôn mặt của đời sống quả là đã ở lại bên chúng ta bằng một lời “xưa mà không cũ,sáo những không mòn” :Cảm ơn Đời, cảm ơn Người…cảm ơn nhất mực…
Rồi chúng ta, lại một lần nữa may mắn bước ra từ thế giới phẳng và gặp nhau trong thế giới đa chiều. Điều gì cũng có lần thứ nhất, vậy mà lần thứ nhất gặp nhau kỳ lạ một điều là ta lại vẫn nhận ra nhau “giữa chốn chợ đông” mà không chút lẫn lộn. Ánh đèn Khúc giao mùa đêm đó tối ghê hén May, vậy mà ta vẫn nhìn ngó ra nhau thật rõ. Vẫn không có ồ, à ,í, ới, ủa …như những người lần đầu gặp nhau thông thường khác. Có lẽ, cái cách mà ta biết nhau nó hơi lạ, và cũng có lẽ vì ta đem “mình thật” du vào chốn “ người ta ảo”, nên khi bước khỏi sương mờ khói ảo, ta vẫn là ta, và may mắn là ta vẫn nhận ra ta. Từ sau lần gặp đó, trở về trang viết, trở về nơi chốn mà ta gặp nhau phẳng phiu mỗi ngày, ta có cảm tưởng mình mỗi ngày mỗi tỏ tường hơn về nhau, và trong những giáp mặt, đối đầu nơi chốn giang hồ đó, ta mừng là vẫn còn nhau cho mãi tận hôm nay…May hén. Và mừng hơn, ngoài việc chia sẻ suy nghĩ, có người còn rộng lượng đến nỗi chia sẻ cả “người yêu” cho mình hưởng ké, hun ké. Nhưng yên tâm, “người yêu” vẫn rất sáng suốt, phân biệt rất rõ cơm và …xôi mặn. Cứ thấy mình là “nó” …mếu May à!
Tôi quen Bạn không vì “tự mình bước đến”, mà là Bạn, cũng trong những lúc lang thang vào blog, tò mò đọc tôi, rồi không dừng được cái thắc mắc: Mẹ nào viết blog …ngộ quá, đã mở cửa nhà như lời tôi mời, đi từ nhà trước ra nhà sau, nhìn ngó cách tôi “bày hày” tâm cảm của mình và …cười. Cuộc sống Bạn nặng gánh, lại lên bờ xuống ruộng nhiều phen, Bạn không tưởng tượng ra cũng “có đứa” lên bờ xuống ruộng như mình mà vẫn cứ…ba lơn được. Nhưng Bạn cũng nhìn ra luôn, sau những ba lơn đó, nó cũng đôi khi-đôi khi thôi- có những điều rất nghiêm túc, chẳng hạn về nghề, chẳng hạn về trò, chẳng hạn về cái buông-bỏ khi không thể miễn cưỡng…Bạn nhìn ra và từ cái nhìn ra đó, Bạn bước vào cuộc sống tôi, gia đình tôi hết sức thân tình, cho tôi có thêm một quê hương Nam Bộ nữa để tìm về khi cảm thấy mình muốn buông cái lẽ ra nên giữ và cứ giữ mãi cái lẽ ra phải bỏ đi, rồi cứ thế mà loay hoay, bức xúc. Rồi Bạn, trong nhiều điều mệt mỏi của cuộc sống mình, còn gánh thêm cái mệt mỏi khi phải giải thích, phải an ủi, phải ủy lạo cho những lúc mà tinh thần và cả sức khỏe của tôi “down” xuống tận cùng bằng số. Chịu đựng những cơn đồng bóng của tôi khi “bỗng dưng nổi cáu”, Bạn đã…mà vẫn cười…rất hiền…Hai Lúa @ Phương Nguyên, vì vậy, mang ơn Bạn hết biết luôn…
Người ta giống nhau một chút để thân nhau và khác nhau một chút để…gây nhau-đó là "cảnh tình" khi "ta gặp nhau". Ngày gặp nhau nơi Miền Đồng Thảo là một ngày mưa hè, đèn thì tối, trời thì ướt, ta ôm chầm lấy nhau, nhận ra nhau dù quan sơn cách trở và dù đây mới là lần đầu tìm đến trước cặp mắt ngỡ ngàng của người trong gia đình Bạn và cả của một người bạn chung của chúng ta. Biết nhau hồi nào? Là cái thắc mắc mà ta nhiều lần phải giải thích sau đó với những bạn bè gặp mặt. Biết nhau từ blog, và cái cách mà ta thân nhau đã làm “thiên hạ” chưng hửng: Ủa vậy là …mới đây hả? Vâng,chỉ mới đây thôi, hai con người có khoảng cách tuổi tác …khá xa nhau ( in đâu là, đứa con gái nuôi lớn nhất của mình thua Bạn …1 tuổi,hehe!), có số kí lô…cơ thể ( cái này khai ra là cầm bằng…nhưng ta đã hứa “ thành thật” với nhau hén Ròm) càng …xa vạn dặm, và lại ở cách nhau đến …nửa vòng trái đất, lại có thể gặp, biết, thân và dành cho nhau một tình thương mến mà đôi khi trong cuộc sống, có người đi hết đời vẫn không tìm ra…Có một điều hơi lạ, là trong những ngày tháng khủng hoảng vừa qua, không hiểu sao tôi lại chọn Bạn là nơi trút xuống. Có lẽ, cũng trong suy nghĩ hời hợt và ích kỷ của mình, mong rằng khoảng cách địa lý có thể làm rơi rớt bớt những bức xúc nặng nề để không làm phiền lòng thêm cho Bạn. Nhưng bất chấp khoảng cách, bất chấp thời gian, bất chấp nỗi niềm lo toan mà Bạn cũng đang không biết đổ về đâu, Bạn vẫn dành cho tôi những an ủi thiệt ấm áp. Bạn biết tôi không nên không phải nhiều việc, vậy mà vẫn coi tôi như người bạn lớn. Và tôi, trong sự mắc cở của mình, đành hiểu một cách ba lơn đó là : Lớn mà chưa khôn…Và vì thế, dành một lời cảm ơn thiệt nhẹ nơi này cho cưng, Minh Ròm thiệt yêu quý …
Cảm ơn cả ba Bạn, cảm ơn như thay một lời xin lỗi, bởi vì làm sao các Bạn lại xui rủi có một người bạn như tôi, ngay ngày sinh nhật của Bạn lòng mà cũng có thể quên????
Cảm ơn, như thay một lời xin lỗi, rằng tệ đến như tôi mà còn có được ba Bạn, thì đời còn dễ thương biết bao…