Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

Entry cho Bạn tôi - dù có đi đâu về đâu ...

…Đời còn gái cũng cần dĩ vãng, mà em tôi chỉ còn tương lai…(*)

Một đứa con gái từ lúc lên 5 tuổi đã không có khái niệm “cha”, lên 10 tuổi thì Mẹ bỏ đi biệt tích, người thân duy nhất là dì, dượng với lũ em lau nhau 6 đứa. Tình cảm gia đình là một thứ khái niệm xa xỉ mà Nó chưa bao giờ biết đến, vậy Nó làm sao biết tự thương mình và từ đó biết thương đời, thương người? Ai dạy cho Nó chữ “thương” khi nó lủi thủi một mình, lớn lên hoang dại như cây cỏ?

Một đứa con gái 17 tuổi và chỉ tốt nghiệp Trung học đệ nhất cấp( lớp 9) thì có thể làm gì để nuôi sống mình và phụ giúp  người thân cáng đáng cho một gia đình có quá đông người? Một đứa con gái chỉ khi đánh mất cuộc đời con gái vào tuổi 18 mới biết mình có nhan sắc và là một thứ nhan sắc ma mị, âm u. Khi Nó “biết” cũng là lúc nó “biết” luôn phải làm gì để “cái đã mất” có thể “cho Nó: cơm ăn,áo mặc và các em nó không có thêm đứa nào bị mất đi những thứ quý giá như Nó”

Cùng lớn lên trong một ngõ nhỏ, cách nhau vài căn nhà, tôi và Nó trở thành bạn bè nhau từ khi nào chả rõ. Có lẽ khi tôi nhào vào đánh nhau với những đứa con ông chủ phố cười bạn tôi mặc chiếc quần rách. Hay khi Nó đánh nhau vì tôi …bị những đứa cùng xóm méc cho ăn đòn của mẹ. Hoặc thành bạn nhau có lẽ từ khi tôi biết một bữa cơm no, một ngày thôi lo lắng, và đau xót nhất, khi thành thiếu nữ, có một tấm khăn sạch cho những ngày …là ước mơ thường nhật của Nó. Người lớn quá bươn chải lao lung không ngó ngàng gì đến Nó, một lũ em còn quá nhỏ lại đông con trai, Nó biết nói với ai những điều này nếu không là tôi? Hay khi, tối tối, Nó sang nhà ngồi bó gối nhìn tôi uể oải học bài một cách thèm thuồng. Tôi và Nó là bạn bè, chơi chung, sinh hoạt chung sau giải phóng, cho đến ngày tôi đậu vào sư phạm, Nó lặng lẽ biến khỏi đời tôi. Biến nhưng không mất hẳn. Một năm đôi lần, sinh nhật tôi, hè và Tết …Nguyên tiêu, Nó thò mặt qua cửa sổ suỵt soạt, lôi tôi đi chơi, dắt tôi đi ăn…khi tôi ra trường và đi dạy, những quán ăn Nó đem tôi đến càng lúc càng xa nhà, càng sang trọng hơn…Tôi cằn nhằn, giận dỗi, có khi điên lên chửi rủa mỗi khi thấy Nó ném tiền kiểu đó. Khi khá hơn, tôi dành trả tiền, Nó cười sảng khoái nheo mắt: Bày đặt, để dành mớ “tiền sạch” đó mà dưỡng già và đừng làm bậy nghen! Tiền tao là tiền “vô đạo” tiêu mới sướng. Một lần tôi giận, nhất định đòi ra quán cóc, không chịu vào cái nhà hàng 5 sao đó, Nó miễn cưỡng chiều theo, và khi đã ngà ngà, Nó nói: Vào mấy chỗ sang trọng đó, không có ai “biết” tao, mày đỡ mang tiếng, hiểu không? Tôi sững người trước  suy nghĩ của Nó. Mấy lần, tôi khóc kể chuyện trường lớp ,học trò, phụ huynh và …cả đồng nghiệp. Nó im lặng “kính cẩn” nghe. Nghe xong, “kính cẩn” lôi tôi đi nhậu, và cuối cùng buông một câu đúng “xì tai” của Nó: Mẹ, sao ở đâu cũng thấy “đồng nghiệp” của tao vậy mày, nản quá! Rồi một lần nghe tôi làu bàu chuyện “gái đĩ già mồm”, Nó cười ngất: Nè cưng, “nghề” của tao không “nói” chỉ “làm” nghe mày. May mà trong nghề tao không có “đồng nghiệp” của mày, chứ không chắc…tan nát! Khi Tôi càu nhàu chuyện Nó cứ biến mất rồi xuất hiện như ma để tôi phải đi kiếm. Nó tái mặt, gằn giọng hăm tôi nếu còn đi kiếm nó sẽ trốn luôn: Mày là ai, lang thang tới mấy chỗ đó, học trò mà biết là khỏi dạy tụi nó nữa nghen con!. Biết tính Nó nói là làm, tôi thôi kiếm từ đó. Tết rảnh rỗi tôi rủ Nó về nhà chơi, dù tôi giải thích hết lời, Nó nhất định không chịu, nói đầu năm đầu tháng ai lại rước …vào nhà, nói mà nước mắt ngân ngấn. Nên cứ Nguyên tiêu là Nó mới tới, gọi là ăn Tết muộn với tôi. Ba năm nay, Nguyên Tiêu Nó không đến nữa và cũng đã ba năm nay, sinh nhật tôi Nó không về.Hè  đến, tôi lang thang tới những nơi chốn “nghi” là có Nó mà không gặp…Tôi có một suy nghĩ rất “trẻ con” đó là thấy tôi đi kiếm, vì lo, Nó sẽ ló ra từ một hốc nào đó và gọi : Mập, tao nè! Tôi nuôi trong lòng mình hy vọng đó đi kèm với  một nỗi sợ ngày càng lớn…Và tôi e…

 

Nó rất thích tôi cầm đàn và hát cho Nó nghe bài hát không tên của Vũ Thành An ( *) có câu : đời con gái cũng cần dĩ vãng, mà em tôi chỉ còn tương lai… Trong nỗi lo và buồn mà tôi nghĩ quá sức chịu đựng của mình, tôi lạy trời cho Nó còn có tương lai, có một neo đậu nơi đâu đó bình an mà việc gặp lại tôi sẽ gợi nhắc nhiều chuyện không vui quá khứ, nên Nó không muốn gặp. Tôi muốn “nghĩ xấu” cho Nó như thế để lòng mình thanh thản hơn…mà sao …

Dù không muốn gặp tao, hãy cứ nhắn tin về để tao bình lặng lòng lại nghen mày. Dù chỉ là tin nhắn: Mập, tao nghỉ chơi mày ra…

 

P/s: Nguồn ảnh google

18 nhận xét:

  1. Ừ ! cảm ơn Mẹ Nấm, hôn Nấm hộ bác Mập !

    Trả lờiXóa
  2. MM à ...buồn muốn khóc khi đọc entry này . Cứ như thấy MM quờ quạng lục lại ký ức mình kỉ niệm và hình ảnh một người bạn phơ phất như bụi đường ...Hạt bụi làm ta cay mắt . Chị cũng muốn cay mắt quá ...chiều nay

    Trả lờiXóa
  3. Xúc động khi đọc entry này của chị. Hiểu thêm một chút về người bạn chị đề cập đến trong entry trước. Dù biết rằng mỗi người một số phận, vẫn chạnh lòng xúc động khi nghĩ đến những người bạn đã từng đi qua thời thơ ấu với mình, từng chia sẻ những góc cạnh của đời nhau, chị nhỉ.

    Trả lờiXóa
  4. ĐỀN CHỊ ĐẤY ! ĐỎ MẮT RỒI NÈ !
    Ừ, GIỐNG NHƯ MỘT LÁ THƯ BỎ VÀO CHAI RỒI THẢ RA BIỂN VẬY, BIẾT ĐÂU NƠI MUÔN TRÙNG SÓNG GIÓ, MỘT DÒNG TIN LẠI TẤT TẢ TÌM VỀ. MONG LẮM PHẢI KHÔNG, CHỊ IU IU !

    Trả lờiXóa
  5. Đọc comment của Gió, nhớ thêm mấy lời trong bài Sang Ngang của Đỗ Lễ, ngày ấy nghe Thái Thanh hát buồn muốn rụng tim: Lau mắt đi em, lệ đẫm vai rồi. Buồn thương nữa sao...
    Bạn em chỉ mong có ngày sang ngang để hát được câu này, mà đời nó đi đâu mất rồi chị?

    Trả lờiXóa
  6. Cảm ơn Thithao. Mập may mắn gặp bạn bè dù ở đâu, làm gì ,là ai họ hết thảy đều tử tế với đời, với người và với Mập...

    Trả lờiXóa
  7. Cảm ơn UV cầu chúc điều lành... Cảm ơn quá mà không biết làm sao cho Văn đừng đỏ mắt ...

    Trả lờiXóa
  8. Có lúc anh thấy MM hồn nhiên vô tư hơn những cảm nhận trên blog đấy. Bữa nào cầm đờn và hát những ca khúc bất hủ đi! :-)

    Trả lờiXóa
  9. Anh à, thế Anh có thích gặp một người Mập lúc nào cũng buồn và dằn vặt như trên blog không Anh? đặc biệt là nhậu vào mà cái mặt vẫn ...bí rì như ai...lấy mất người yêu vậy...hic!
    Nhưng cảm ơn quá Đại ca nhẹ lời , thay vì nói có lúc anh thấy Mập ...ba lơn ...hơn...trên blog, thật may!

    Trả lờiXóa
  10. Chị! CÓ những tình bạn sao làm lòng người chao đảo. Có những số phận sao chưa chạm vào đã thấy đau. em khóc khi đọc entry này của chị. Cầu trời cho bạn chị dẫu "không có dĩ vãng" thì cũng có một tương lai tốt đẹp nào đó. Em thương chị, thương bạn chị nữa. Đọc mà đứt từng khúc ruột...

    Trả lờiXóa
  11. comment của người hiền bao giờ cũng hiền đến nao lòng, cảm ơn Ròm !

    Trả lờiXóa
  12. Chị tin rằng rồi sẽ có một ngày bạn nhỏ ấy tìm về với Mập. Cái sợi dây tình cảm ấy thiêng liêng lắm, nó có thể đói, khát, giận hờn, mặc cảm, lạc nhau, nhưng không bao giờ mất nhau.
    Bạn ấy cũng nhớ Mập lắm đó, nhưng chắc vì hòan cảnh nào đấy, chưa xuất hiện trước mặt Mập được thôi.
    Đợi, em nhé. Trước sau gì bạn ấy cũng về.

    Trả lờiXóa
  13. Cảm ơn chị, thật thương cho những chúc lành này. Em không có gì thay đổi như bạn bè vẫn nhận xét, nên vẫn cứ sẽ đợi chị à ...
    Không có cái gì là mất đi nếu ta biết nuôi hy vọng tìm thấy nó, hén chị ...

    Trả lờiXóa
  14. có một tình bạn trong đời ..., đâu phải ai cũng tìm được đâu , bạn nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  15. Dạ đúng, MẬp may hơn người khác dù không có gì hay ho hơn là có nhiều tình bạn và người bạn tốt...tốt với nhiều nghĩa khác nhau, nên luôn mang họ trong lòng rất nặng vì biết họ cũng phải mang mình không kém đa đoan...
    Cảm ơn chị !

    Trả lờiXóa
  16. Nguyện cầu Trời Phật phù hộ cho Chị ấy được bình an & sớm trở về tìm M ! :( . Xưa bên Y360 em có sưu tầm 1 bài thơ rất hay " Bướm Đêm " . Đọc & thương quá , thương cho Chị ấy , thương cho nỗi lo hiện giờ của M dành cho Chị ấy & quý cái tình bạn của 2 Chị ...

    Cảm ơn M chia sẻ với em ,
    Hugs...

    Trả lờiXóa