Người ta có bạn…
Trưa nay, tiệm nước trước nhà xảy ra gây lộn. Mình đang căng đầu với công việc làm thêm của trường phải đem về nhà làm tiếp, nên bỏ ra hành lang coi người thiên hạ…cãi nhau. Hai cô bạn gái, có thêm hai người đàn ông loay hoay đứng kế bên, đang gân cổ, đỏ mặt phun vào nhau những câu “tuyệt tình ca” thiệt buồn:
Bạn bè gì mày, 28 năm chơi với nhau, nay mày nỡ ăn cắp đồ của tao, hất bạn tao ra ngòai để chiếm luôn cửa tiệm…
Tao là vậy đó, ai biểu mày ngu…
Tao ngu, ngu nhưng không khốn kiếp như mày, mày mượn tiền tao có bao giờ tao lấy đồng lời nào…nay còn muốn giựt chồng tao…
Câu cuối cùng mới là đỉnh điểm. Bà bị giựt chồng nhào vào bà giựt chồng ( biết có hông?), bên này , hai ông đàn ông đang loay hoay trước cơn “cuồng nộ đàn bà” , giờ hình như được “châm chai xăng” cũng lao vào nhau như con gà chọi. Định mở cửa băng qua đường can, chị giữ lại, thất thanh: Nè Mập, quay vô, công an ra rồi, không tới phần em…
Tui cũng có bạn…
Quay trở vào nhà với công việc mà ray rứt, lần mò giở hết những “nhận được” từ Bạn, từ “Ai đó”, mới thảng thốt nhận ra hình như mình chưa bao giờ trân trọng hết được cái “nhận” này. Những tấm card vượt từ rất xa đường đất tới mình để chia sẻ những dặm dài thiên lý hành trình mà Bạn biết, “Ai đó” cũng biết mình khó có cơ hội đi tới. Những cái thiệp mừng sinh nhựt, những dòng thư hỏi han, kể lể, có cả những trách móc , giận hờn, giữa trưa mùa hè nắng rát da hiển hiện trước mắt mình làm tự dưng không giam êm hẳn lại, mát rượi. Và còn nữa, trong suốt hơn 20 ngày “khủng hỏang cay đắng” trầm trọng vừa qua, có từ đâu đó những áy náy, lo lắng, những quan tâm, han hỏi, những chia sẻ và cả những cái ôm “cách trở đại dương” cho mình thêm chút sức lực để tự mình bước tiếp.
M. yêu qúy! ( Chà sến chảy nước hen!!!) tui gởi cho bà ít tiền lẻ ( là tiền tui nhận dịch sách cho người ta) để bà tự mình đi ăn kem, hoặc “đau đớn hơn” dắt các bạn thân và “đau đớn nhất” là dắt “mấy đứa khác- trong đó đặc biệt lưu ý tới các thằng” đi ăn kem cho hạ hỏa trong mùa hè này. Bà đừng hà tiện ăn kem leng keng mà nhớ vô tiệm đàng hòang, hông thôi bên cạnh “ khủng hỏang thiếu” bà lại mắc thêm cái bệnh “khủng hỏang thừa” thì thiên hạ coi như “đại lọan”…Tui biết, tui nhận từ bà quá nhiều mà không cách chi đền trả, coi như tui nói …yêu bà bằng hành động …rẻ tiền nhứt,hen…
Câu cuối cùng mới là đỉnh điểm. Mình nhận bức fax người giao tiền đưa vừa cười, vừa khóc ký vào sổ nhận. “Ai đó” vốn là như thế, và mình biết ơn làm sao cái cách mà “Ai đó”quan tâm mình. Nè Bạn, nè “Ai đó”, mình năm nay 48 tuổi rồi, mọi việc mình làm dù là cho hay nhận mình cũng biết ra mình luôn có trách nhiệm trong đó. Biết để không đổ thừa cho dù lo lắng lắm về những “hậu quả” phải gánh. Bây giờ thì đỡ rồi, mình xin gởi nơi entry này một lời cảm ơn- không, chắc phải gọi là tri ân mới đúng- cho tất cả những chia sẻ, lo lắng từ “Bạn”, từ “Ai đó”. Đặc biệt là “Ai đó” ơi, mình muốn nói mình hạnh phúc lắm khi có bạn từ trước, bây giờ và nếu được thì cả ngày sau…
Mình sẽ cố để không như hai cô bạn 28 năm hồi trưa này xả vào mặt nhau những điều đau xót. Mình sẽ cố để còn được “đau đớn ăn kem” dài dài như một bóng mát xanh khi mình đi cùng cuộc sống đa đoan này…