Muốn người như mình, muốn mình như người…
Cách đây một bữa, tôi giăng một cái note để muốn cảm ơn Chị- người luôn kiên nhẫn với nhiều “thói xấu” của tôi, đặc biệt, thói hay “nói xấu” người khác bằng huyên thuyên câu chuyện “càm ràm”- nhưng Chị không vào mul được để đọc. Tôi thiệt muốn nói nhiều hơn một cái note, để cảm ơn Chị về những lúc tôi “lên cơn” và Chị là “nạn nhân cơn cuộc”. Hic, những lúc đó, Chị nghe, kiên nhẫn gật, bình tĩnh lắc… và cuối cùng nói: Mập, em hay giận quá… chi cho khổ vậy… Chị tưởng mình khó tính vậy, thì chắc sẽ khó tha cho ai… nhưng nghe những chuyện của em, Chị mừng thấy mình thuộc diện dễ buông bỏ… mà không buông thả ( Hehe, câu này là thim vào đặng …ghẹo Bạn May)… và tôi, trong những ngày vẫn còn ho thắt họng; vẫn ngầy ngật với nhiều cơn sốt lui, tới; vẫn bừng bừng với những báo cáo mèo nhiều hơn cọp này…tự dưng muốn nhìn lại mình…
Mỗi người có cái tạng riêng… tôi luôn biết như thế, vậy mà không hiểu sao, cứ luôn … phùng mang, trợn mắt lên …tranh cãi khi thấy…người ta khác mình. Nhiều khi cái khác đó của người ta không hề đụng chạm gì tới mình, tôi cũng…bực. Tôi kể Chị nghe, Chị cười mà rằng: May mà cấp chức em nhỏ híu, chớ nếu em làm to to, mà em lại hay “la làng” và bị “làng la” lại như mấy tuần nay, thì e là …nhiều tòa báo phải …dzăng hết BBT chứ không riêng… Và Chị ngừng lại…Tôi ngạc nhiên nhìn lên, Chị cười tiếp: À không, thì cũng là một phong cách “lãnh đạn” của người ta. Chị mới nói em, giờ lại “sa trúng cám dỗ”… hai Chị em cùng cười, tôi nghe trong tiếng cười của Chị có chút chi chua chát. Và nghe trong nụ cười của mình có nhiều cái …ân hận mà không biết làm sao. Sáng nay lên trường, tìm cái mẫu báo cáo định làm không thấy, gọi điện gắt ầm em văn thư. Đến lúc tìm thấy, ngồi tới hơn 10 phút lặng đi, mới nhấc nổi cái điện thọai nặng khỏang 100 gram để “có lời nói lại và xin lỗi em”. Nghe em rối rít “không có gì, không có gì” càng ngượng. Chắc buông máy rồi, trưa nay em …hông ăn cơm nổi. Vì hông hiểu Bà Mập hôm nay ăn trúng cái gì mà…biết xin lỗi… hic! Chỉ có tôi về ăn cơm trưa có đậu hũ chiên chấm mắm tôm chanh, co canh thuôn thịt bò đơn giản mà nghe ngon như…cơm vàng cơm bạc. Thì ra, biết lỗi và biết xin lỗi làm mình thanh thản dường này, sao mình không biết sớm hơn ta?
Tôi đâu giống người ta, tôi luôn luôn tự nhủ mình như vậy, để tránh làm mình khổ thêm vì những câu hỏi kiểu như: Tại sao người ta thế này mà mình lại thế kia? Hay sao người ta thế mà mình… không thế? Mà không được. Tôi nhận thư là trả lời liền, tôi đi chơi là đến sớm nhất và về trễ nhất, tôi thích là nói thích và ghét là nói ghét…bịnh là …than liền liền, hehe! Ấy vậy, mà viết thư cho ai thấy được trả lời liền hoặc … chờ lâu không thấy trả lời, là đều….nghĩ xấu, kiểu như: Hic, chờ thư mình mới viết lại, hoặc có thư mình mà hông trả lời… đi chơi thấy ai tới sớm hơn mình, là tôi nghĩ sao người ta …rảnh vậy? Hôm nào phải bỏ cuộc chơi sớm hơn người khác là có cảm giác mình … bị tuột …đẳng cấp. Nhiều khi gặp ai đó mình không thích, thấy việc trái tai gai mắt mà nụ cười cũng cứ trơn tuột và đưa đẩy. Thấy mình bịnh hơi bị lâu, là bắt đầu …nghĩ dại, hic! Giằng buộc mình như vậy mà đòi “thân tâm an lạc” thì chẳng biết kiếp nào tôi mới “tự giáo hóa” được mình.
Sang nhà chị TTM, được xem một pps cực hay về lẽ “buông bỏ”, về cái sự “ thiên đình không buộc, hạ giới lại giăng dây”, làm Tôi chợt nhớ đến Thầy Tĩnh Niệm, ông thầy tu – một hiền sĩ đích thực, trước là bạn mình, khi thấy tôi hừng hực “sân si” quá, đã phải ban cho một câu:
Muốn người như mình, muốn mình như người…
Là nguyên nhân của những buồn phiền bất như ý.
Nhớ lúc mới nhận được câu này, đã cười cợt tếu táo cùng Thầy: buồn phiền nào thì cũng là chuyện chẳng đặng đừng, chớ làm sao như ý đựơc, bạch Thầy! Chẳng lẽ người ta nói hôm nay tôi buồn …đúng ý tôi quá? Nhớ lúc đó Thầy cười rất nhẹ, lại nhớ lúc đó, “tiểu nhơn đắc ý” tưởng đã “giăng dây” được bậc chân tu.
Giờ thì chẳng biết Thầy đang phiêu du nơi am nào, cốc nọ? Cũng là một đấng tu hành khác lạ. Cứ vào chùa lớn trụ trì là bịnh lên bịnh xuống, nhưng đến am nhỏ, cốc xa, càng vắng, càng nghèo, thì đường tu lại trở nên khỏe khoắn. Mong cho hạnh duyên run rủi, gặp lại được Thầy để bạch rằng: Bẩm Thầy, giờ thì tôi đã hiểu! mọi trầm luân trên đời mà ta đắm đuối đều là tự ta mà ra, từ ta mà vào, nơi ta mà đến… rằng giá ngộ thấu nụ cười ngày ấy của Thầy sớm hơn, có đâu nay tôi hay…mếu thế này… hic!
Nguồn ảnh: Scon- chụp Mùa Xuân Seoul 2012